Tôi thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.
Ông chủ nằm sải tứ chi trên nền đất, hình dáng như chữ "đại". Hắn đã thành công thoát khỏi tòa nhà này, nhưng tôi thì chưa.
Tôi khát khao có người phát hiện x/á/c ch*t và báo cảnh sát.
Nhưng tôi biết khu công viên này sẽ chẳng có bóng người cho đến sáng mai. Không thể trông chờ vào ai khác - phải tự mình tìm đường sống.
Liếc nhìn màn hình giám sát, tôi lập tức thấy bóng dáng gã đội mũ bóng chày. Hắn đang di chuyển từ phía bắc sang nam tòa nhà, chuẩn bị quay về công ty. Ở phía nam - văn phòng chúng tôi - tên đeo kính đang cố thắt những tấm chăn thành sợi dây thừng.
Tôi chợt hiểu: Hắn định đu cửa sổ. Dây chăn dù sao cũng không đủ an toàn để thả từ tầng 12, nhưng tầng 10 đang là phòng gym đang thi công, cửa sổ lúc nào cũng mở. Nếu xuống được đó, hắn có thể đào thoát. Đúng là cách này khả thi hơn đối đầu trực tiếp với tên bóng chày.
Tôi cũng phải tìm cách thoát khỏi tầng này.
Hít thở sâu, tôi rời phòng giám sát. Hành lang dài hun hút. Cởi giày, tôi bước những bước chân mèo. Phòng giám sát gần cầu thang bộ, khi đi ngang tôi thử đẩy cửa lần nữa. Vô vọng. Chiếc khóa hình chữ U móc giữa hai cánh cửa chỉ cho khe hở chưa đầy mười phân - không thể lách qua.
Chờ đã.
Tôi chợt nhận ra chiếc khóa này quen thuộc lắm.
...
Một cơn rùng mình. Tôi nhớ ra rồi! Đây chính là chiếc khóa anh Vương đã m/ua. Ông chủ từng đề nghị tăng cường an ninh cho cửa công ty, thế là anh ấy đặt m/ua loại khóa chữ U truyền thống này - vừa được giao sáng nay.
Sao khóa của anh Vương lại xuất hiện ở đây? Phải chăng chính anh ấy đã khóa tầng này?
Tôi cắn ch/ặt răng, nhận ra mình cần kiểm tra x/á/c anh Vương. Trong camera giám sát, tất cả chúng tôi đều thấy th* th/ể anh ấy, nhưng xung quanh chẳng có vết m/áu. Là người đầu tiên rời văn phòng...
Liệu anh Vương đã ch*t thật chưa?
Bình luận
Bình luận Facebook