Tôi đã đọc được một phiên bản khác của "Ngưu Lang Chức Nữ" trong quyển nhật kí của ông cố. Chức Nữ trong câu chuyện này đã bị đứa con của mình với Ngưu Lang hút cạn m/áu.
Những nỗi thắc mắc và sợ hãi đã khiến tôi hoàn toàn mất ngủ, mãi cho đến khi trời hơi hửng sáng tôi mới ngủ được.
Đến khi tôi tỉnh dậy thì nội dung 20 trang được ông cố ghi tiêu đề "Bỏ đi" lại không thấy đâu.
Trong khoảnh khắc, tôi cho rằng mình đã mơ một giấc mơ kì lạ rất dài. Nội dung của 20 trang bản thảo viết tay kia vốn dĩ không hề tồn tại.
Nhưng đó thật sự là mơ sao?
___
Đầu xuân năm nay, vì lý do ai cũng biết, cả nhà ba người chúng tôi từ thành phố về quê và chuyển về ngôi nhà tổ đã lâu không có người ở.
Mặc dù cuộc sống ở dưới quê rất yên bình nhưng chung quy vẫn là hơi nhạt nhẽo, vì để giảm bớt buồn chán, tôi đã bắt đầu lật tìm một vài món đồ cũ lâu năm trong ngôi nhà tổ, không ngờ tôi lại tìm được một món đồ không tưởng tượng được.
Đây là một xấp giấy viết thư dày cộp có hơi xốp, không ngờ trên đó lại là một bản tự bạch do ông cố tôi viết vào năm 1957. Tôi biết rằng ông cố tôi đã làm việc dưới quyền một tên quân phiệt trong xã hội cũ, và bản tự bạch này vừa là một lời thú tội, cũng là hồi ký của phần lớn cuộc đời ông.
Mặc dù không biết vì sao những tài liệu đáng lẽ phải giao nộp cho tổ chức này lại được giữ lại trong căn nhà cũ, nhưng chắc chắn là chúng đã khơi dậy được sự tò mò trong tôi, tôi đã dành cả một đêm để đọc chúng, đồng thời đã bị nội dung bên trong thu hút sâu sắc.
Bên trong phần bản thảo viết tay này, ông cố kể rằng hai đời ông và cha mình đã làm người hầu cho một tên quân phiệt tên là Dương Sùng. Cha của ông cố từng là lính thân cận của Dương Sùng.
Trước đây, tổ tiên Dương Sùng làm giàu bằng cách đàn áp quân khởi nghĩa nông dân, sau khi thành lập dân quốc nhân lúc tình thế rối ren hỗn lo/ạn đã cầm binh chiếm cứ ở tỉnh thành. Gia tộc nhà lão ta ở tỉnh thành kinh doanh rất nhiều nơi đ/á/nh bạc, ổ th/uốc phiện, thậm chí là nhà chứa.
Cha của ông cố qu/a đ/ời ngay trước đêm thành lập dân quốc, mẹ của ông cố đi bước nữa, ông cố chưa đến ba tuổi đã được Dương Sùng nuôi dưỡng ở trong phủ, sau khi trưởng thành đến Tề Lạc Phường – một nhà chứa lớn nhất dưới quyền Dương Sùng làm bảo vệ.
Đây là một nhà chứa nổi tiếng khắp miền bắc lúc bấy giờ, nghe nói đã có lịch sử hơn sáu mươi năm, lúc bấy giờ ở tỉnh thành có lưu truyền một câu nói: Phụ nữ ở Tề Lạc Phường, anh chỉ cần thử một người sẽ cảm thấy phụ nữ trên thế gian này đều hết sức nhàm chán. Nghe nói phụ nữ bên trong, người nào cũng có khả năng khiến đàn ông mê đắm đến ch*t.
Song nơi đây cũng rất thần bí:
Một là, nếu như không có người dẫn đường thì người bình thường tuyệt đối sẽ không tìm được Tề Lạc Phường ở đâu.
Hai là, cho dù ông cố làm bảo vệ ở Tề Lạc Phường, nhưng ông cũng chưa từng thấy qua bóng dáng của những người phụ nữ đó. Bọn họ dường như còn thần bí hơn cả tần phi ba cung lục viện của hoàng thượng, trong hơn nửa thế kỷ không có người nào biết được bọn họ là người đến từ đâu, cũng không người nào biết được sau khi già đi thì bọn họ sẽ phải đi đến nơi nào. Bởi vì Tề Lạc Phường gần như xưa giờ chưa ai từng nhìn thấy có phụ nữ đi vào, cũng không có người nào từng thấy phụ nữ đi ra.
Mấy trang đầu tiên trong phần tài liệu này đều là những chuyện tình yêu nam nữ bình thường của thời dân quốc, nhưng khi đọc đến nội dung tiếp theo, tôi bỗng nhiên đã hiểu ra tại sao những tài liệu này vẫn còn được giữ ở trong nhà cũ.
Bản tự bạch này rõ ràng là bản thảo đầu tiên của ông cố, ông không hề có ý định gửi bản này đi, bởi vì trong khoảng hơn hai mươi trang tiếp theo, ông cố tôi đã viết lên một trang hai chữ thật lớn “Bỏ đi” bằng bút mực đỏ.
Đêm đó, sau khi tôi đã cẩn thận đọc hết hơn hai mươi trang được đ/á/nh dấu “Bỏ đi” ấy thì hoàn toàn mất ngủ cả đêm.
Đây là một trải nghiệm kỳ lạ của ông cố tôi, đồng thời cũng là một câu chuyện khiến tôi tê dại cả da đầu trong suốt quá trình đọc.
Và cái kết của câu chuyện càng khiến tôi sợ hãi nổi da gà hơn.
Khi đó, ông cố tôi đã mười tám tuổi, Dương Sùng cũng đã khá lớn tuổi, quản lý gia đình là con trai út của lão ta, ông cố tôi gọi hắn ta là ông chủ.
Có một đêm, ông chủ gọi ông cố tôi vào Dương phủ và giao cho ông một nhiệm vụ tưởng chừng đơn giản nhưng lại có đôi chút kỳ lạ.
Đó là đi đón một người mới về cho Tề Lạc Phường.
Tuy nhiên, điều mà ông cố tôi không ngờ tới là người mới mà ông phải đón ấy thực chất lại ở một ngôi làng cách xa dãy núi Tần Lĩnh và không thể tìm thấy trên bản đồ, ngôi làng đó có tên là làng Chức Nữ.
Càng lạ lùng chính là, tên họ, tướng mạo của người phụ nữ ấy ra sao, như thế nào ông chủ cũng không nhắc lấy một chữ, chỉ nói đến được làng thì sẽ biết tất cả.
Đương nhiên, việc đi đón người phụ nữ đó cũng không chỉ có một mình ông cố tôi, còn có một quản gia của Dương phủ gọi là Lão Ngô đi cùng.
Ông cố tôi từ nhỏ đã được nuôi trong Dương phủ, cho dù nhiệm vụ này nghe có vẻ vô lý kì lạ nhưng ông cũng không nói ra một chữ không, thế nên ông đã cùng Lão Ngô đi về phía Tần Lĩnh ngay trong đêm.
Nhưng điều ông cố tôi không ngờ được là, không dễ gì mới vào được Tần Lĩnh, lại gặp phải bọn cư/ớp đường bên trong Tần Lĩnh. Lão Ngô bị bọn cư/ớp gi*t ch*t. Còn ông cố vì để lẩn tránh sự truy sát của bọn cư/ớp nên đã một mình nhảy xuống con sông lớn có tên Ly Xuyên.
Ông quơ được một chiếc thuyền nhỏ, trôi dạt một ngày một đêm theo hướng đi của chiếc thuyền, không ngờ đến là ông lại vô tình lạc vào ngôi làng Chức Nữ bí ẩn ấy.
Trải nghiệm ông cố tôi trải qua tiếp theo ở làng Chức Nữ thực sự quá k/inh h/oàng và kỳ quái, thế nên tôi quyết định trích đoạn nguyên văn do ông cố tôi ghi lại:
Bình luận
Bình luận Facebook