Thể loại
Đóng
 123
 @456
 Đăng xuất
- TocTruyen
- Cá Ngừ Vượt Đại Dương
- VÃNG PHỒN BẠCH
- Chương 3
Thái tử im lặng, nửa ngày sau lại có chút buồn bã mở lời, “Những thứ Cô có, lão sư đều không thiếu.”
Ta miết miết ngón tay: “Dĩ nhiên là ta có thiếu, Ngài hãy suy nghĩ cho kỹ.”
Nếu hắn chủ động hiến thân. Nếu hắn bằng lòng đ.á.n.h dấu lên ta. Thì dù có móc cả trái tim này trao cho hắn, có hề gì.
Tạ Phồn Bạch, hắn hãy suy nghĩ cho kỹ.
6.
Sau khi trở về, Tạ Phồn Bạch rõ ràng vẫn đang suy nghĩ về vấn đề của ta.
Từ thái độ cố chấp muốn đón Tạ Lâm về của Hoàng đế, hắn đã nh.ạy cả.m ngửi thấy mùi nguy hiểm. Giống như một chú thỏ đang bị hổ từng bước tiến gần, biết mình phải nhanh chóng chạy trốn.
— Hoặc là tìm một chỗ dựa vững chắc.
Thế nên hắn tự nhiên nghĩ đến ta.
Hắn chống cằm, tựa vào mép bồn tắm. Hắn có chút phiền muộn hỏi tiểu đồng đang gội đầu cho hắn bên cạnh, “Ngươi nói xem, lão sư thiếu thứ gì?”
Tiểu đồng nghĩ hồi lâu: “Thừa tướng đại nhân được Thánh sủng vô tận, chắc chắn là không thiếu gì cả.”
“Đúng vậy, lão sư chẳng thiếu gì.” Hắn nhíu mày, có chút tủi thân. Hơi nước mờ ảo bao quanh, hắn hơi thoải mái mà khẽ rên một tiếng.
“Từ nhỏ, Phụ hoàng đã không thích ta.” Hắn thở dài một tiếng, “Chuyện này, nếu không phải vì ta đã được lập làm Thái tử, chắc hẳn Người cũng sẽ không thông báo cho ta biết.”
Hắn buồn bã ủ rũ, bước ra khỏi làn nước tắm. Ánh mắt hắn như vô tình lướt qua, nhưng lại vừa khéo chạm vào hướng của ta đang quan sát hắn.
“Ước gì lão sư có thể nói chuyện với ta nhiều hơn.” Hắn nhẹ nhàng cong môi: “Lão sư, Người có thể thích ta nhiều hơn một chút không?”
Ánh mắt hắn tối sầm cuộn trào, cứ như đang nói chuyện với ta vậy.
7.
Dĩ nhiên.
Ta ngày ngày gặp hắn trong mộng, ta ngày ngày nói chuyện với hắn.
Hắn vẫn bị trói buộc, y phục chỉnh tề. Chỉ riêng đôi mắt kia tựa như hạt thủy tinh, chẳng mấy chốc đã ngập nước mắt rưng rưng.
Ta ngồi trước mặt hắn, rửa trà hai lần rồi pha, “Tạ Phồn Bạch, buổi tối tốt lành.”
Miệng hắn bị ta bịt lại bằng một món đồ chơi nhỏ, không thể nói được. Ta nhấp một ngụm trà, ung dung tự tại đứng dậy, đi đến trước mặt hắn.
Thứ bịt miệng hắn nhẹ nhàng vô cùng, chỉ cần khẽ khều một cái là rơi xuống.
Hắn mới có thể mở miệng nói chuyện, “Lão... Lão sư.” Khóe mắt hắn treo những giọt nước mắt chực chờ rơi xuống.
Rõ ràng ta chẳng làm gì hắn, đúng là quá mức kiều khí (mong manh, yếu đuối).
“Lão sư, Người không còn thích A Phồn nữa, phải không?”
Ta nhìn hắn, cúi đầu kéo gần khoảng cách giữa hai người. Hơi thở của hai người giao nhau, ta hôn nhẹ lên mắt hắn, “Ngươi muốn lão sư thích ngươi sao?”
Tiểu thỏ đáng thương gật đầu lia lịa, “Ta chỉ còn lão sư là người thân thôi, “Lão sư, đừng ruồng bỏ ta!”
“Người thân?” Ta thong thả nhai lại lời hắn nói, “Ngươi nói là loại người thân nào? So với Lâm tiểu Tướng quân, ngươi thích ai hơn?”
Chú thỏ nhỏ bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc. Một lát sau, hắn ngước mắt lên: “Lâm Vạn, hắn là chí giao (bạn cực thân) cùng ta chơi từ nhỏ đến lớn—”
Hắn nhẹ nhàng buông hai câu, lửa gh/en trong ta ch/áy bùng. Chưa đợi hắn nói xong, ta đã giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u hắn lại. Lấy môi phong kín.
Hắn giãy giụa vài cái, đồng tử r/un r/ẩy. Hắn đang nghi hoặc.
Ta cuối cùng nới lỏng lực tay, giống như có chút tiều tụy đối diện với hiện thực. Ta ngước mắt nhìn hắn: “Nếu Ngài nghĩ như vậy, vậy thứ lỗi cho hạ thần không thể giúp gì cho Ngài.” Dù trong lòng ta đã biết câu trả lời, ta cũng không muốn nghe trực tiếp từ miệng hắn. Ta có thể tự lừa dối chính mình, Tạ Phồn Bạch.
Ta lùi lại hai bước, rời khỏi giấc mộng này.
Hệ thống cười nhạo: 【Ký chủ, Tạ Lâm sắp đến Kinh đô rồi.】
【Ừm.】 Ta đáp, 【Ngày mai?】
【Bây giờ, sắp đến phủ của ngươi.】
【Phủ ta? Hắn muốn làm gì?】
【Ngươi tiêu cực biếng nhác làm việc, chỉ chuyên tâm trêu ghẹo Thái tử. Ta không còn cách nào, chỉ có thể cưỡ/ng ch/ế đẩy nhanh cốt truyện, hôm nay, ngươi không thể từ chối thỉnh cầu của Tạ Lâm.】
【Không thể từ chối?】Ta hừ cười một tiếng, 【Vậy phải xem hắn có thể đưa ra món tiền đặt cược gì.】
8.
Tạ Lâm, là một kẻ bất chấp th/ủ đo/ạn để đạt được mục đích.
Ngay từ khi đọc cốt truyện tiểu thuyết ta đã biết điều đó. Giờ đây gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.
— Món tiền đặt cược hắn đưa ra quả thực hậu hĩnh.
Bước vào phòng khách của ta, hắn cho mọi người lui ra, giây tiếp theo liền cởi bỏ y phục. Hắn mang một khuôn mặt giống Tạ Phồn Bạch đến tám phần, trình diễn màn t.h.o.á.t y trước mặt ta.
“Thất Hoàng tử điện hạ, Ngài đây là có ý gì?” Ta chậm rãi rũ đầu xuống, chỉ cảm thấy hành vi của người trước mặt thật buồn cười.
“Thừa tướng đại nhân, ta quay về kinh có mục đích gì, Phụ hoàng hẳn cũng đã nói với Ngài rồi.”
Phải, Hoàng đế ngầm chỉ thị ta dìu dắt Tạ Lâm.
“Ngài là người thương gia, không theo cái bộ trung quân ái quốc kia, đây là món tiền đặt cược ta đưa.”
“Món tiền đặt cược?” Ta hừ cười thành tiếng, “Món tiền đặt cược của Điện hạ, là chính bản thân Ngài?”
“Ta biết Ngài thích Tạ Phồn Bạch.” Tạ Lâm nhíu mày, “Nhưng hắn không hiểu chuyện đời, thậm chí không có bất kỳ tình cảm nào với Ngài. Ta bằng lòng làm thế thân của hắn, chỉ cần Ngài giúp ta lên ngôi Hoàng vị. Sau này ta nhất định sẽ giao Tạ Phồn Bạch cho Ngài xử lý.” Chẳng mấy chốc, Tạ Lâm đã sắp sửa tự mình phơi bày toàn bộ cơ thể nguyên vẹn trước mặt ta.
Chương 8 HẾT
Chương 8 HẾT
Chương 8 HẾT
Chương 14 HẾT
Chương 9 HẾT
Chương 8 - HẾT
Chương 7 - HẾT
Chương 8 HẾT
Bình luận
Bình luận Facebook