XUYÊN THÀNH ÁM VỆ CỦA HOÀNG TỬ NHAM HIỂM

Chương 7

30/10/2025 16:38

18.

Từ khi Giang Vãn Tình và Triệu tiểu thư dọn vào hậu viện, Vệ Lâm vẫn luôn ngủ ở thư phòng, chưa từng bước vào hậu viện dù chỉ nửa bước.

Ta thấy hắn không để tâm đến Giang Vãn Tình, bèn đ/á/nh bạo dò hỏi hắn: “Điện hạ, người đã không hứng thú với Giang cô nương, vậy tìm một cơ hội đưa nàng ấy về đi!”

Vệ Lâm đang ngồi dưới đèn đọc sách, nghe vậy nhướng mày: “Thẩm Thất, ngươi muốn ta đưa nàng ấy về sao? Vì sao?”

“Ừm...” Chẳng lẽ nói thật với hắn rằng, nếu không đưa nàng ấy về sẽ chọc gi/ận nam chính sao?

“Giang cô nương mấy ngày nay luôn buồn bã, hạ thần thấy nàng ấy đáng thương lắm.” Ta nặn ra một lý do.

“Giang Vãn Tình buồn bã?” Ánh mắt Vệ Lâm chợt lạnh đi, vớ lấy cuốn sách ném về phía ta: “Nàng ta ở hậu viện của ta! Thẩm Thất, ngươi dám chạy đến hậu viện của ta để gặp nàng ta?”

Ta đâu có rảnh rỗi chạy đến hậu viện của hắn, là cốt truyện nguyên tác viết như thế!

Ta đưa tay đỡ cuốn sách, hắn đã bay lên xà nhà, tóm lấy cổ áo ta: “Sao? Ngươi rất quan tâm đến nàng ta hả?”

Trên xà nhà vốn đã chật chội, Vệ Lâm chen lên, nghiêng người tới, một tay chống trên xà nhà, một tay nắm cổ áo ta. Đầu hắn ghé rất gần ta, hơi thở hòa vào nhau.

“Nói!” Vệ Lâm lại kéo ta gần hơn.

Trong ánh sáng lờ mờ, ta thấy Vệ Lâm cúi mắt xuống, môi hắn gần như chạm vào môi ta...

“Tùng, tùng tùng!” Tiếng mõ canh từ ngoài sân vọng lại.

Ta gi/ật mình đẩy mạnh hắn ra, nhảy xuống xà nhà: “Điện hạ, đến giờ hạ thần đổi ca gác rồi.”

Ngẩng đầu đối diện với ánh mắt ch/áy bỏng của hắn, ta lại cắn răng bổ sung: “Hạ thần không có ý đồ bất chính với Giang tiểu thư, hạ thần thích... một cô nương khác.”

Thật ra căn bản không có cô nương nào khác. Ta chỉ là cuối cùng cũng nhìn rõ tâm tư của Vệ Lâm đối với mình. Một tên phản diện đi/ên lo/ạn tốt đẹp thế này, vậy mà lại bị ta biến thành cong rồi!

Thế này thì tốt rồi, quả thật không cần lo hắn yêu Giang Vãn Tình nữa.

Ta vẫn nên... lo cho cái mạng nhỏ của mình thì hơn!

Ta đẩy cửa rời đi. Trong chốc lát, lòng ta năm vị tạp trần.

19.

Từ đêm hôm đó, thái độ của Vệ Lâm đối với ta thay đổi hẳn. Không còn nói chuyện với ta nữa, có việc gì đều sắp xếp cho Ám vệ khác làm.

Ta trở thành một kẻ vô hình bên cạnh hắn.

Nhiều năm qua, lần đầu tiên ta bị hắn đối xử lạnh nhạt như vậy. Ta biết đây là vì câu nói cuối cùng của ta đã có tác dụng. Ta thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng có chút hụt hẫng.

Vệ Lâm lại bắt đầu mất ngủ. Nghe nói hắn liên tục ba đêm không lên giường, chỉ ngồi bên cửa sổ một mình đ/á/nh cờ.

Ban ngày hắn vẫn lên triều như thường, bận rộn đến mức chân không chạm đất. Hành hạ bản thân như vậy, ai mà chịu nổi?

Trong nguyên tác cũng có tình tiết hắn mất ngủ, nhưng đó là khi Vệ Lâm biết Giang Vãn Tình không tình nguyện vào phủ, bèn giả vờ mình cũng bị ép buộc. Thậm chí còn giả vờ vì thế mà mất ngủ, mục đích là để lấy được sự tha thứ và đồng tình của Giang Vãn Tình...

Hoàn toàn không giống, một chút cũng không giống.

Đối diện với diễn biến cốt truyện hiện tại... ta đã tê liệt rồi.

“Điện hạ, người cứ không ngủ nghỉ như thế...” Ta muốn khuyên hắn.

Vệ Lâm lại lạnh lùng quay lưng, chỉ để lại cho ta một bóng lưng g/ầy guộc: “Thẩm Thất, ngươi quản quá nhiều rồi.”

20.

Tiệc Trung thu trong cung, Vệ Lâm vào cung lúc giờ Dậu (5-7h tối), giờ Hợi (9-11h tối) đã được Ám vệ cõng về trong tình trạng loạng choạng.

“Điện hạ sao thế?” Ta chạy đến, lo lắng hỏi.

Trong ký ức của ta, Vệ Lâm chưa từng uống nhiều rư/ợu ở yến tiệc, chứ đừng nói là say đến bất tỉnh nhân sự.

“Điện hạ trúng đ/ộc rồi!” Đồng liêu Lý Trụ thì thầm nói với ta.

“Trúng đ/ộc? Trúng đ/ộc gì? Sao không ở trong cung tìm ngự y...” Ta nắm lấy cánh tay Lý Trụ.

“Thất ca, đ/au đau đ/au, huynh mau buông tay đi...”

Ta mới nhận ra mình đã dùng sức quá mạnh, móng tay suýt nữa cắm vào thịt hắn.

“Là Điện hạ không cho ta làm rùm beng, chỉ dặn ta cõng Ngài về phủ. Không phải là đ/ộc nguy hiểm đến tính mạng, mà là loại...” Lý Trụ ghé tai ta nói vài câu, rồi bất lực hỏi: “Thất ca, huynh nói phải làm sao bây giờ?”

Phải làm sao bây giờ?

Ta bực bội nhéo nhéo trán. Trúng loại đ/ộc này chỉ có thể giải tỏa ra ngoài. Giang Vãn Tình thì tuyệt đối không được!

“Mau đi tìm vị Triệu tiểu thư kia!”

Lý Trụ lắc đầu: “Không được, vị Triệu tiểu thư đó đã bị Điện hạ g.i.ế.c rồi!”

Hóa ra vị Triệu tiểu thư kia là cháu gái của Hoàng hậu.

Lần yến tiệc trong cung này, Hoàng hậu bề ngoài lấy lý do nhớ nhung, bảo Vệ Lâm mang nàng ta đến gặp mặt. Thực chất là lén hạ th/uốc cho Vệ Lâm, ép hắn phải động phòng với vị Triệu tiểu thư đó. Vệ Lâm đâu chịu khuất phục dễ dàng, Triệu tiểu thư vừa cởi y phục dán sát vào, đã bị hắn bóp cổ ch*t.

“Điện hạ bảo ta cho Ngài ấy uống một gói Nhuyễn Cân Tán, nói là lấy đ/ộc trị đ/ộc...” Lý Trụ nói nhỏ.

“Cái gì?” Lông mày ta càng nhíu ch/ặt hơn. Lấy đ/ộc trị đ/ộc, loại chuyện liều mạng này chỉ có Vệ Lâm mới làm ra được. Thảo nào hắn lúc này trông vô lực đến thế!

“Nhưng... hình như không có tác dụng.”

Ta nhìn theo ánh mắt của Lý Trụ. Vệ Lâm đang nằm trên giường, tuy tứ chi mềm nhũn nhưng rõ ràng “hùng phong” vẫn không suy giảm...

“Cút, tất cả cút ra ngoài cho ta!” Hai loại đ/ộc tập trung trong cơ thể, Vệ Lâm lúc thì tỉnh táo, lúc thì mê man.

“Ngươi ra ngoài trước đi! Để ta canh chừng Điện hạ.” Ta bất lực phất tay về phía Lý Trụ.

Lý Trụ mừng như bắt được vàng, nghe ta nói vậy, vội vàng chuồn đi mất.

Ta ngồi xuống bên giường, nhìn Vệ Lâm đang nhắm nghiền mắt: “Điện hạ?”

“Cút!” Vệ Lâm gầm khẽ.

“Điện hạ, là Thẩm Thất đây.” Ta cúi người, cởi chiếc đai ngọc ở thắt lưng hắn: “Để ta giúp Ngài.”

...

Danh sách chương

5 chương
30/10/2025 16:38
0
30/10/2025 16:38
0
30/10/2025 16:38
0
30/10/2025 16:38
0
30/10/2025 16:38
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu