"Biệt thự này tuy không tệ, nhưng tiếc thay, không phải của tôi."
Lúc này, một người đàn ông khác cất tiếng, có lẽ chính là Đồ Phu mà người trước đã nhắc đến.
"Không phải của anh?"
Người thứ ba lên tiếng, chính là người phụ nữ đó.
Giọng nói cũng giống như hai người đàn ông trước, đều như đã qua xử lý, mang một cảm giác không thực.
"Mấy người yên tâm, chủ nhân ngôi nhà này, sẽ không trở lại đâu, ha ha."
Đồ Phu cười nói.
Nghe xong lời của Đồ Phu, tôi không khỏi nghĩ đến cái đầu người ở trên lầu.
Vì căng thẳng và sợ hãi, tay tôi đang nắm ch/ặt túi đồ nghề run lên, cẳng tay vô tình chạm vào ghế sofa, phát ra tiếng va chạm.
"Tiếng gì vậy?"
Người phụ nữ đó gần tôi nhất, cô ta chắc đã nghe thấy tiếng động.
Tim tôi thót lại, ngay lập tức đóng băng.
Ngay sau đó, tôi thấy cô ta đứng dậy, dù chỉ nhìn thấy chân cô ta, nhưng tôi biết, lúc này cô ta nhất định đang nhìn về phía túi đồ nghề.
Chỉ cần cô ta đi thêm một chút nữa, sẽ nhìn thấy cái túi đồ nghề đó.
"Đừng lại gần, đừng lại gần!"
Tôi đi/ên cuồ/ng cầu nguyện trong lòng.
Nhưng vô ích, đôi giày cao gót đó vẫn bước đi, tiến về phía tôi.
Mỗi lần tiếng giày cao gót của cô ta vang lên, đều như đ/ập vào tim tôi.
Lúc này tôi cũng không còn cách nào khác, nghiến răng, ấn túi đồ nghề, kéo thẳng vào gầm sofa.
Tôi nín thở, tim như muốn nhảy khỏi lồng ng/ực, sợ hãi bị phát hiện.
"Hồ Ly, tình hình thế nào?"
Đồ Phu hỏi.
"Không sao, có lẽ tôi nghe nhầm."
Người phụ nữ tên Hồ Ly đáp, rồi lại ngồi xuống sofa, nhưng đổi sang vị trí khác.
Tôi nuốt nước bọt, từ trong túi lấy ra một cái búa nắm ch/ặt trong tay, mới cảm thấy an tâm hơn một chút.
"Vậy thì bắt đầu đi, Mã Diện, không phải anh định chia sẻ với chúng tôi chuyện ở Thiên Hồ Cư tháng trước sao, đó là do anh làm à?"
Nghe lời Đồ Phu nói, cả người tôi lại gi/ật mình.
Thiên Hồ Cư là tên một khu dân cư, tháng trước ở đó đã xảy ra một vụ án thảm khốc.
Vào một đêm đầu tháng trước, nữ chủ nhân ở phòng 304, sau khi bị người ta siết cổ ch*t, bị l/ột sạch quần áo treo trên ban công, trên cửa sổ ban công còn bị viết hai chữ "tiện nhân" lớn màu đỏ .
Mãi đến sáng, mới bị người ở tòa nhà đối diện nhìn thấy báo cảnh sát, nhưng vụ án đã qua hơn một tháng, vẫn chưa được phá án.
"Hừ, người đàn bà đó đáng ch*t!"
Mã Diện nói.
"Ồ, kể rõ ra đi."
Hồ Ly truy hỏi.
"Mấy người không ghi âm hay gì chứ?"
Mã Diện nghi ngờ hỏi.
"Yên tâm, chúng ta đều là những người đã chia sẻ chiến tích trên diễn đàn, cậu mà gặp chuyện, chúng tôi ai thoát được."
Đồ Phu giải thích.
Nghe đến đây cuối cùng tôi đã hiểu, thì ra là ba tên sát nhân đang tổ chức buổi chia sẻ ở đây.
Điều đó có nghĩa, tình cảnh của tôi càng nguy hiểm hơn.
"Người đàn bà đó rõ ràng đã kết hôn, vậy mà nhân lúc chồng đi công tác, ngày ngày mặc đồ hở hang đi quyến rũ đàn ông khác, đơn giản là một con điếm trăng hoa d/âm đãng!"
"Vì thế, đêm hôm đó, tôi nhân lúc đêm tối gió cao lẻn vào nhà cô ta, lúc đó cô ta đang tắm bồn, tôi cầm sợi dây thừng không chút do dự siết cổ cô ta, cô ta giãy giụa hết sức, nước trong bồn tắm b/ắn tung tóe lên người tôi."
"Càng như thế, tay tôi càng dùng lực, rất nhanh, cô ta đã không còn nhịp tim hơi thở, tôi bê cô ta ra ban công treo lên, tôi còn viết hai chữ ‘tiện nhân’ trên cửa sổ, tôi muốn cho mọi người biết cô ta không phải thứ gì tốt lành!"
Mã Diện lạnh lùng kể lại cách hắn gi*t ch*t người phụ nữ đó.
Nghe xong câu chuyện của Mã Diện, tôi nở một nụ cười kh/inh bỉ, đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng giày cao gót của Hồ Ly khẽ gõ nhẹ xuống sàn nhà.
Tôi theo phản xạ nhìn về phía đó, bất ngờ phát hiện bên cạnh đôi giày cao gót có một tờ giấy nhớ, và Hồ Ly đang dùng chân đẩy nhẹ nó vào dưới gầm sofa.
Tôi nhớ, trên bàn trà bên cạnh có để sổ giấy nhớ và bút.
Thì ra Hồ Ly đổi vị trí, là để tiện lấy giấy, lẽ nào cô ta đã phát hiện ra tôi từ nãy?
Dù rất bất an, nhưng tôi vẫn đưa tay ra, lấy được tờ giấy đó.
"Nếu không muốn ch*t, lát nữa hãy trốn vào nhà vệ sinh gần cầu thang."
Trên giấy viết như vậy.
Bình luận
Bình luận Facebook