Tôi điều tra một lượt căn phòng, vẫn không phát hiện ra được điều gì, ngoại trừ những mảnh vỡ trên mặt đất.
Trên th* th/ể của Tống Minh cũng không có điều gì lạ thường, thực sự là sau khi bị đ/á/nh thì mất m/áu quá nhiều nên t/ử vo/ng.
Thế nhưng đồ trang trí trong căn phòng này nhìn trông rất đơn giản, trái lại đồ cổ không hề ít, con người Diêu Hằng trông cao lớn thô kệch nhưng không ngờ lại là một nhà sưu tầm đồ cổ.
Tôi gãi đầu, ngồi phịch lên ghế sô pha nói: “Cô tường thuật lại chuyện xảy ra sau khi hai người bọn họ vào phòng lúc tối hôm qua đi.”
Diêu Thiên Thiên chầm chậm lên tiếng: “Buổi tối hôm qua tôi không ở nhà, nghe đàn em nói anh cả với anh hai sau khi đ/á/nh nhau trở về thì ở mãi trong phòng uống rư/ợu.
Sau đó trong phòng vang lên một tiếng đồ vật rơi vỡ, bọn họ cho rằng là do hai người uống say thôi nên cũng không đi vào xem sao.
Tới buổi sáng tôi đến tìm bọn họ mới phát hiện anh hai tôi đã ch*t, anh cả hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt sàn.”
“Hôm qua không có người đi vào sao?”
Cô ta suy nghĩ chốc lát rồi trả lời: “Hôm qua các anh em đều ở sân trước canh giữ, không thấy có ai đi vào sân sau cả. Hơn nữa cho dù có người đi vào thì cũng không thể đ/á/nh thắng được anh cả và anh hai tôi.”
Cô ta nói như vậy, thì cơ bản có thể loại trừ khả năng bị người khác gi*t hại. Trừ khi người gi*t bọn họ không phải là người.
Nhưng trong căn phòng này không có dấu vết có m/a q/uỷ từng xuất hiện, tất cả mọi thứ đều chỉ về một kết quả là hai người bọn họ đã tàn sát lẫn nhau.
Tôi chậm rãi đi qua đi lại trong căn phòng, đi đến trước chiếc bàn bọn họ uống rư/ợu, trên bàn rư/ợu có một vài chén đĩa bị vỡ sau khi bọn họ đ/á/nh nhau, vẫn có đồ nguyên vẹn không bị xây xước.
Tôi cầm cốc rư/ợu gốm sứ nghiêng ngả trên bàn lên, chuẩn bị đặt lại bàn thì đột ngột phát hiện, trên chiếc bàn này chỉ có một cốc rư/ợu.
Hai người uống rư/ợu cùng nhau tại sao chỉ có một chiếc cốc?
“Còn một chiếc cốc khác nữa đâu?”
Diêu Thiên Thiên nghe được lời này bèn đi đến bên cạnh tôi, kiểm tra kĩ dụng cụ ăn trên bàn rư/ợu một lượt.
“Một chiếc cốc khác là cốc của anh cả tôi, là cốc trà bằng gốm sứ màu đen, anh cả tôi gần đây thích dùng nó để uống rư/ợu.”
Tôi đảo mắt nhìn các mảnh vỡ bằng gốm sứ trên mặt sàn, nhưng trong đó lại không có mảnh nào màu đen.
Thế nên chiếc cốc đó rất có thể đã bị người khác lấy đi mất.
“Chiếc cốc kia không thấy đâu, hôm nay có ai từng đi vào căn phòng này không?
Sắc mặt Diêu Thiên Thiên biến đổi, lập tức gọi đàn em: “Đi điều tra xem tối qua có ai từng vào căn phòng này.”
Chỉ là tôi có hơi không hiểu, người đó vì sao phải lấy đi một chiếc cốc rư/ợu?
Nếu như hắn ta không lấy đi cốc rư/ợu thì căn bản là tôi sẽ không phát hiện ra điều lạ thường.
Cho dù trên cốc rư/ợu đó có manh mối, hắn ta chỉ cần đ/ập vỡ cốc rư/ợu thì manh mối cũng sẽ đ/ứt đoạn ngay.
Tất cả mọi người đều sẽ chỉ cho rằng hai người Diêu Hằng và Tống Minh ở trong phòng đ/á/nh nhau làm vỡ, sẽ không nghĩ đến điều gì khác.
Bây giờ hắn ta lấy đi cốc rư/ợu lại để lại manh mối cho tôi.
Hắn ta mạo hiểm làm bị bại lộ bản thân cũng phải lấy đi cốc rư/ợu đó, trừ khi chiếc cốc đó là một mắt xích quan trọng giúp kế hoạch của hắn ta hoàn thành.
Thế nhưng một chiếc cốc thì có thể có tác dụng gì đây? Chẳng lẽ có thể gi*t người hay sao?
Suy nghĩ này đột nhiên khiến tôi gi/ật mình, làm ngành nghề chúng tôi cũng từng chứng kiến qua không ít chuyện khó có thể tưởng tượng, nếu như một chiếc cốc có thể gi*t người được cũng không phải là không thể.
Tôi quay đầu nhìn Diêu Thiên Thiên: “Chiếc cốc bằng gốm sứ màu đen của anh cả cô có hình dạng như thế nào?”
“Chiếc cốc rư/ợu bằng gốm sứ màu đen là anh tôi có được vào một tháng trước. Màu đen pha chút hơi xanh, sáng bóng, bên trong có những lỗ rất nhỏ, nghe nói là đồ từ thời nhà Tống, đặc biệt có giá trị.”
Tôi không hiểu biết đồ cổ, nhưng tôi đã nghĩ đến một người, cô ấy chắc chắn hiểu rõ.
Bình luận
Bình luận Facebook