Nó vẫn muốn kh/ống ch/ế tôi, ép tôi tiếp tục đi theo người đàn ông kia vào phòng bệ/nh.
Thấy đã đến nơi, tôi cũng chẳng buồn giả vờ nữa.
Vươn tay một cái, tôi túm thẳng nó xuống:
"Nhóc con, dám giỡn mặt bà đây à? Đêm qua tôi đã đồng ý c/ứu người rồi, vậy mà còn giở trò này với tôi, có hơi quá đáng rồi đấy!"
Thấy tôi dễ dàng phá được phép che mắt của nó, thân thể nhỏ bé của nó run lên bần bật như cầy sấy. Lúc này mới bắt đầu h/oảng s/ợ, vội vàng c/ầu x/in:
"Đại nhân tha mạng! Tiểu nhân thực sự chỉ vì nóng lòng muốn c/ứu người thôi!"
Tôi xách nó lên bằng gáy, có chút bất lực:
"Đã đến rồi, thì vào xem thử đi."
Còn chưa kịp bước đến, bên trong phòng bệ/nh bỗng vang lên tiếng gào thét tuyệt vọng của người đàn ông:
"Bố bảo tôi phải làm sao đây! Bố muốn ép tôi đến ch*t à! Nếu ch*t thì chúng ta cùng ch*t luôn!"
Lòng tôi trầm xuống: “Có chuyện rồi! Hỏng bét!”
Tôi xách con chồn vàng trong tay, lao thẳng vào phòng bệ/nh, lớn tiếng quát người đàn ông đang ra tay:
"Cao Hạch, buông tay ra! Anh tỉnh táo lại đi! Đây là cha ruột của anh đấy!"
Cao Hạch chỉ cảm thấy tay mình đột nhiên bị một lực vô hình kiềm ch/ặt, không thể nhúc nhích.
Con chồn vàng trong tay tôi mở to đôi mắt sáng long lanh, có chút ngưỡng m/ộ:
"Đây chính là sức mạnh của âm ngôn chú sao? Phải tu bao nhiêu kiếp mới có được đây?"
Bình luận
Bình luận Facebook