“Không có đâu.”
Giáo sư Cố: “Anh thấy có người ở cổng, rất giống em.”
Tôi: “Chắc chắn không phải em rồi, giáo sư Cố thích em nên nhìn ai cũng thấy giống em hả?”
Giáo sư Cố: “Đừng nói linh tinh.”
Lần đầu tiên tôi không tiếp tục giỡn với hắn.
Nguyên nhân chính là dạo này có quá nhiều chuyện chất chồng.
Đè nặng khiến tôi cảm thấy hơi u sầu.
Dù bao năm nay tôi tự nhận mình là công tử ăn chơi vô tích sự, nhưng công tử nào lại không ấp ủ khát vọng lập nghiệp?
Tiếc là từ sau khi tốt nghiệp, ngoài việc bố tôi còn chu cấp chút vốn liếng ban đầu, về sau tôi chưa từng thành công xin được đồng nào từ tay ông ấy.
Nhưng điều này khiến tôi cảm thấy mình thật thất bại.
Theo đuổi trai không thành.
Sự nghiệp cũng không.
Ngày ngày trôi qua vô vị quá.
Tối gọi điện than vãn với mẹ, ai ngờ bà nghe xong lại chẳng an ủi gì.
Còn châm chọc:
"Con mà khởi nghiệp, vài năm nữa cả nhà ta phải đi làm thuê trả n/ợ đấy."
"Mẹ coi thường con quá!"
"Giờ nhiệm vụ lớn nhất của con là nhanh tìm một đối tượng, trai hay gái mẹ đều chấp nhận."
"Con theo đuổi rồi, người ta không thích con mà!"
"Không thích thì đổi người khác! Cứ đòi tìm mấy người lớn tuổi làm gì? Tìm mấy em trai trẻ đi, dễ chiều lắm."
Mẹ ơi, nếu không biết tình yêu của mẹ và bố cực kì màu hồng thì con còn tưởng mẹ đang ngầm ám chỉ điều gì đó rồi đấy.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, lời mẹ nói cũng có lý.
Sao cứ phải đeo đuổi một cái cây đã ch*t?
Tôi cố gắng bao lâu rồi.
Không thể nào toàn là lỗi của tôi được.
Bình luận
Bình luận Facebook