Chẳng bao lâu sau, tôi đã bị hắn đưa lên chiếc Cadillac - xế hộp riêng của đại gia này.
Tôi nép sát vào cửa xe, liếc tr/ộm người đàn ông đang ngồi ở vị trí lái.
Ánh hoàng hôn xuyên qua tán cây phủ lên người hắn, tạo thành những vệt sáng mờ ảo như tác phẩm điêu khắc tinh xảo của nghệ nhân.
Phải thừa nhận, gã đàn ông này quả thực xuất chúng.
Thân hình chuẩn đến từng centimet, gương mặt điển trai, sự nghiệp lẫy lừng - đủ khiến ngày ấy tôi nhanh chóng nhận lời làm vợ hắn.
Tiếc thay...
Tôi hít một hơi sâu, cố giữ giọng điệu bình thản: "Cố Bắc Yến, ngày trước chúng ta kết hôn chỉ để ông nội vui lòng. Giờ cụ đã đi xa, không cần diễn trò nữa. Hơn nữa..."
Gương mặt lạnh lùng nghiêng về phía tôi khiến lời nói nghẹn lại.
Giọng tôi khẽ run: "Vả lại em đã nhận 200 triệu tiền chia tay từ mẹ anh. Giờ lại theo anh về nhà thì không ổn."
Cố Bắc Yến phì cười đầy cay đắng
Hắn đạp phanh gấp dừng xe bên lề, tay gi/ật chiếc cổ áo sơ mi đang xộc xệch: "200 triệu mà b/án đứng tôi à? Em đắc ý lắm nhỉ?"
"Đó là tiền bồi thường thanh xuân một năm của em."
Thực ra tôi chẳng đắc ý chút nào. Khoảnh khắc bà ta ném xấp tiền mặt ra trước mặt, ra lệnh phải rời xa con trai bà - nỗi nhục ấy đâu chỉ 200 triệu có thể xóa nhòa.
"Tôi đã đồng ý ly hôn đâu?"
"Sao anh không chịu? Ly hôn rồi anh mới đến được với Dương San San chứ?"
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn: "Cố Bắc Yến, em hiểu chuyện thế này, lẽ nào anh chẳng thưởng thêm 200 triệu nữa?"
Cố Bắc Yến tức gi/ận nắm ch/ặt cằm tôi, ép mặt tôi đối diện hắn.
"Liên quan gì đến Dương San San? Tô Uyển, muốn đòi ly hôn cũng phải có lý do chính đáng chứ?"
Lý do này còn chưa đủ ư?
Lần này đến lượt tôi cười gằn.
Không, là khóc nghẹn.
Cố Bắc Yến!
Một tháng trước, giữa đêm khuya khoắt, anh vội vã rời đi sau cuộc điện thoại gấp.
Trưa hôm sau mới hớt hải gọi báo: "Anh phải đi Trà Thành xử lý án mật, không thể liên lạc với người ngoài vụ án."
Tôi tin lời anh.
Từng ngày thấp thỏm lo anh bị thương, lo anh vất vả...
Thế mà một tuần sau, từ bạn bè tôi biết được -anh không hề đi công tác, mà đang nghỉ dưỡng bên tình cũ Dương San San.
Khi mẹ hắn ném những bức ảnh thân mật của hai người cùng xấp tiền mặt xuống bàn, tôi suýt ngất.
Những ngày ấy tôi đi/ên cuồ/ng gọi cho anh. Điện thoại khi không liên lạc được, khi bị từ chối.
Lần hiếm hoi bắt máy, người nghe lại là Dương San San.
Giọng phụ nữ ngây thơ hỏi tôi là ai, còn thông báo Cố Bắc Yến đang tắm.
Tia hy vọng cuối cùng vụt tắt.
Bình luận
Bình luận Facebook