Hứa Nhan đầu tiên là sững sờ, sau đó có chút ngượng ngùng cúi đầu.
"Tôi… trước đó tôi không biết."
"Hôm nay mới phát hiện ra, thật sự tôi không cố ý giấu anh, là tôi quá vô tâm."
Đây là một câu trả lời hoàn toàn ngoài dự đoán của tôi.
Hôm nay mới phát hiện ra?
Ý của Hứa Nhan là trước đây em đã định quên tôi rồi sao, nên không liên lạc với tôi, cũng giả vờ không quen biết, đến hôm nay mới x/á/c định được tình cảm của mình.
Trong lòng tôi có chút thất vọng nhưng nhiều hơn là niềm vui.
Niềm vui kín đáo như bong bóng dưới nước "bụp bụp" trồi lên mặt nước vỡ tan, không thể kìm nén được hiện hết lên khuôn mặt thành nụ cười.
Hứa Nhan và tôi thực sự là tâm đầu ý hợp.
Tôi thích ngày mưa.
Tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ làm cho suy nghĩ của con người trở nên miên man.
Tôi đứng bên cửa sổ cả ngày, nỗi nhớ nhung tràn ngập không kìm nén được nên mới gọi điện tìm cái cớ để tài xế đưa Hứa Nhan đến đây.
Không ngờ Hứa Nhan cũng nghĩ giống tôi.
"Giám đốc Cố?"
Bình luận
Bình luận Facebook