Tôi choáng váng, đầu óc trống rỗng như tờ giấy trắng. Chẳng thể phân biệt được ai là người muốn hại mình, ai thực lòng muốn c/ứu giúp.
"À, em hiểu rồi. Cảm ơn chị, chị nghỉ ngơi sớm đi, em đi giặt quần áo đây." Tôi lí nhí đáp vài câu rồi vội vã bỏ chạy.
Quay đầu liếc nhìn lần cuối, chị gái nằm dài trên giường, ánh mắt đầy vẻ thích thú dõi theo bước chân tôi.
Ông nội vẫn chưa về. Bưng chậu quần áo to tướng, tôi định ra bờ sông giặt giũ nhưng chợt nhớ lời cảnh báo của chị. Chân tự khắc dừng bước.
Đầu óc rối như tơ vò, cả ngày dồn dập biến cố khiến tôi chưa kịp hoàn h/ồn. Bà đồng nói cần ba giọt m/áu đầu lưỡi để dưỡng Long th/ai, nhưng h/ồn m/a kia lại khẳng định phải dùng đến tâm đầu huyết. Chị gái lại bảo đó chỉ là do thủy q/uỷ xảo trá.
Lặng lẽ xách chậu quần áo vào sân, tôi múc nước giếng vừa giặt vừa suy nghĩ. Trên đời này làm gì có kẻ vô duyên vô cớ tốt với người khác? Khi chẳng thể x/á/c định ai đang nói dối, cách tốt nhất là vừa tin tất cả vừa đề phòng tất cả.
Cứ theo phương th/uốc bà đồng cho mà làm, nhưng cũng chuẩn bị đường lui như lời m/a q/uỷ nói. Việc chị cảnh báo tránh xa bờ sông, tôi nhất định sẽ tuân thủ. Tóm lại, phải tự tìm cách c/ứu lấy mình.
Trước hết phải sống đã, sống mới có cơ hội c/ứu chị...
Bình luận
Bình luận Facebook