Sau khi vị chánh án tuyên án, khi nhắc đến việc Tiểu Huệ bị vu oan là tr/ộm cắp nhưng không thể minh oan, ông đã đại diện cơ quan chức năng, trước sự chứng kiến của hàng loạt ống kính truyền thông, cúi đầu xin lỗi tôi, chị gái và Tiểu Huệ.
Giữa phòng xử án im phăng phắc, ông đặc biệt nhấn mạnh câu nói nổi tiếng:
"Công lý có thể đến muộn, nhưng vĩnh viễn không bao giờ vắng mặt."
Nghe xong, lòng tôi dậy sóng.
Với tôi, đó giống như lời ngụy biện che đậy sự x/ấu hổ.
Khi chị gái và Tiểu Huệ còn sống, công lý đang ở đâu?
Tôi muốn hét lên:
Công lý muộn màng là thứ công lý đã hết hạn, là ánh sáng vụt tắt.
Như ổ bánh mì mốc meo. Như hộp đồ hộp th/ối r/ữa. Dù không gi*t người, nhưng vẫn kinh t/ởm vô cùng.
Tôi muốn phản bác câu châm ngôn của vị quan tòa.
Nhưng cuối cùng, tôi nuốt lại lời nói.
Bởi thế giới này vẫn cần một tia sáng le lói.
Tôi đón nhận lời xin lỗi.
Khoảnh khắc ấy, dường như thấy một cô bé g/ầy guộc thấp bé đang đứng khóc nức nở ở góc phòng xử.
Trong tay em, bức tranh màu nước nhàu nát được giơ cao ngất.
Trên nền vải nhàu, hiện lên: Một căn lều gỗ cũ kỹ, tối tăm.
Khe cửa hẹp lọt vào vệt sáng xiên vẹo.
Trong góc tường, nhú lên ngọn cỏ non g/ầy guộc.
Nó nghiêng nghiêng đầu, vươn mình về phía xa xăm.
Hướng về, nơi ánh sáng phát ra.
Ít nhất trong bức họa, có một vầng hào quang, rực rỡ vô cùng.
Bình luận
Bình luận Facebook