Tôi chiều anh mọi thứ, phối hợp vô điều kiện.
Những nụ hôn giữa chúng tôi mãnh liệt và dữ dội, không như tình nhân, mà tựa kẻ th/ù.
Tay Diệp Tuần Chi luôn vuốt ve tuyến của tôi, trên đó vết tích rất nặng.
Tôi đã cầu nguyện trong lòng vô số lần, Diệp Tuần Chi hãy đ/á/nh dấu tôi trọn đời.
Nhưng anh ấy đều không cắn xuống hoàn toàn.
Năm ngày sau, khi tôi tỉnh hẳn, trong phòng không còn một ai.
Tôi mặc chiếc áo sơ mi trắng của Diệp Tuần Chi ra phòng khách, lưu luyến hơi ấm và mùi hương trên đó.
Phòng khách trống trơn, tôi tìm ki/ếm Diệp Tuần Chi từng phòng một.
Không thấy trong phòng sách, cũng không ở phòng khách, khi tôi định mở cánh cửa cuối cùng, phía sau vọng đến giọng lạnh lùng của Diệp Tuần Chi: "Dừng lại."
"Đừng tưởng chỉ vì ngủ với nhau một đêm mà anh có thể tự tiện trong nhà tôi."
"Tôi chưa từng nghĩ vậy."
"Tốt nhất là thế," ánh mắt Diệp Tuần Chi dừng lại vài giây trên đôi chân trần của tôi, "mặc đồ vào rồi cút đi."
"Vô tình thế à."
"Chồng anh gọi điện bao nhiêu cuộc rồi, con anh đang chờ ở nhà, vậy mà anh lại ở đây ngủ với tôi, anh có thấy mình rẻ rá/ch không?"
"Đúng vậy, tôi rẻ rá/ch thật."
"Anh không phải có vị hôn thê sao, cô ấy còn mang th/ai nữa kìa, vậy mà anh vẫn ngủ với tôi."
Mặt Diệp Tuần Chi thoáng nét ngơ ngác, sau đó anh nói: "Vậy là chúng ta hòa cả làng, anh đi đi."
Trước khi rời, tôi nói La Duệ không phải chồng tôi, chỉ là bạn thôi.
Nhưng Diệp Tuần Chi chẳng nói gì.
Bình luận
Bình luận Facebook