Tôi giơ tay ra hiệu xin mượn điện thoại.
Cầm máy lên, tôi chậm rãi nói rõ từng chữ: “Công thức đơn giản lắm. Bây giờ cầm điện thoại, bước vào nhà vệ sinh, mở nắp bồn cầu, lấy muỗng xúc bọt nước dưới đó mà uống. Đó là nguyên liệu.”
“L-Lâm Triều Vũ, anh…” Tiếng hét sắc lẻm của Tần Tuyết Dương vang lên, nhưng tôi nhanh tay ngắt máy, rồi tiện tay chặn luôn số.
Tôi quay sang thầy Tô, hơi cúi đầu: “Xin lỗi thầy phải chứng kiến chuyện nực cười như vậy. Còn mấy buổi chưa học, em không lấy lại học phí đâu. Mong lớp càng ngày càng phát triển.”
“Khoan đã!” thầy Tô gọi tôi lại, rồi lấy từ dưới quầy ra một hộp quà nhỏ:
“Mai là sinh nhật cậu mà. Tôi tính giữ đến hôm đó rồi tặng, nhưng giờ không chắc còn dịp gặp, nên... nhận trước nhé. Triều Vũ, mong cậu thuận buồm xuôi gió, sống một đời vui vẻ, đừng vì hạng người đó mà làm khổ bản thân.”
Tôi cười, nhận lấy hộp quà ấm áp đó: “Cảm ơn thầy. Em nhất định sẽ sống thật tốt.”
Còn ba ngày, tôi m/ua một chiếc bánh sinh nhật nhỏ cho mình.
Sinh nhật cuối cùng ở thế giới này, tôi muốn có chút nghi thức.
Tôi gọi mười người mẫu nam đến căn hộ tổ chức tiệc, ánh đèn lung linh, tiếng cười rộn vang.
Điện thoại reo ba lần.
Tôi thấy số lạ, ngần ngại không muốn nghe máy, nhưng nghĩ có thể là chuyện quan trọng nên ấn nghe.
Giọng Trịnh Dạ hổn hển vang lên: “Lâm Triều Vũ! Em đang ở đâu?”
Tiếng ồn phía sau như tiếng giày chạy trên đường.
“Tuyết Dương để lại thư nói sẽ rời xa tôi! Cậu ta nói không thể chịu nổi khi sống trong căn nhà đó, rằng mình giống người thay thế. Làm sao đây? Em giúp tôi nghĩ cách đi!”
Tôi không nhịn được bật cười.
Mười năm qua, hễ anh ta gặp rắc rối tình cảm, người đầu tiên anh ta tìm đến vẫn luôn là tôi.
Mười năm, thói quen đó chưa từng thay đổi.
Tôi im lặng, còn Trịnh Dạ gào lên: “Lâm Triều Vũ, nói gì đi chứ!”
Tôi cầm điện thoại, thở dài rồi đặt sang bên.
Mấy cậu em bên cạnh hiểu chuyện, xúm vào dỗ dành: “Cưng ơi, để tụi em bóp vai nhé? Có mỏi lưng không? Hay cần hôn một cái cho tỉnh?”
Từ điện thoại vang lên tiếng gầm của Trịnh Dạ: “Cậu nói không có người khác? Cậu thay lòng rồi hả? Thật khiến tôi thấy gh/ê t/ởm!”
Tôi thở dài, gỡ sim ra, vứt vào ly rư/ợu.
Thật sự, tôi không muốn phí lời với anh ta thêm chút nào nữa.
Tôi tưởng thế là xong, Trịnh Dạ sẽ gi/ận dữ và từ bỏ.
Không ngờ, trong 48 giờ cuối cùng, anh ta liên tục làm phiền tôi bằng đủ cách.
Bình luận
Bình luận Facebook