Tôi sững sờ, gần như không thốt nên lời.
Tịch Bác không thèm liếc nhìn tôi thêm lần nào nữa. Anh ôm ch/ặt chăn đệm đứng dậy, dáng vẻ muốn đổi sang phòng khác ngủ.
"Tịch Bác!"
Tôi cắn môi, "Em có chuyện muốn nói với anh."
"Có lẽ anh sẽ thấy điều này rất vô lý..."
"Em là người từ 5 năm trước xuyên không tới. Đêm trước đó em còn ở phòng trọ với anh, đêm hôm ấy anh... rất tệ bạc, bắt em bảy lần."
"Tất nhiên đó không phải trọng điểm. Em tỉnh dậy thì đã ở 5 năm sau rồi."
Tôi liếm môi, dưới ánh mắt nhìn như nhìn kẻ ngốc của Tịch Bác, cắn răng nói nốt câu cuối:
"Người ngoại tình... là em của tương lai."
"Em hiện tại vẫn thích anh."
Bầu không khí ch*t lặng.
Tịch Bác im lặng đến mức hơi thở cũng đ/è nén không nổi ngọn lửa phẫn nộ.
"Ôn Lê."
"Dạ." Tôi vội đáp.
Khóe môi anh nhếch lên: "Vậy là người phản bội là cô Ôn Lê tương lai, không phải cô Ôn Lê trước mặt - kẻ vừa từ phòng trọ năm năm trước lăn ra ngủ với anh hả?"
Tôi gật đầu như bổ củi: "Đúng thế!"
Tôi thầm mừng nếu anh tin. Nhưng Tịch Bác bỗng bật cười.
Tiếng cười nhuốm đầy chua chát.
"Trông anh giống thằng đần không?"
Tịch Bác bẻ từng ngón tay tôi đang nắm ch/ặt vạt áo anh, ôm chăn bước đi: "Ngủ sớm đi."
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Nhưng lại vang vọng như sấm rền.
Tôi thất thểu ngồi thừ trên giường gỗ, nghĩ lại cũng phải. Đổi vai mà xem, nếu Tịch Bác ngoại tình rồi bảo "người phản bội là phiên bản tương lai", lại còn dắt díu đám con riêng về bảo muốn chung sống với tôi...
Tôi cũng sẽ t/át cho anh ấy hai phát n/ổ đom đóm mắt.
Đùa tôi đấy à?
Bình luận
Bình luận Facebook