Chẳng bao lâu trời đã tối, người đàn ông què đi vào phòng.
Tôi sợ hãi tột độ, xin anh ta đừng qua đây, chỉ cần anh ta chịu thả tôi, tôi có thể cho anh ta nhiều tiền hơn.
Nhưng anh ta lại không nghe lọt lời tôi nói.
Ngay khi anh ta đóng cửa phòng lại, bên ngoài bất ngờ vang lên hàng loạt tiếng sấm liên tục, mưa như trút nước.
Anh ta ch/ửi thầm một câu, mở cửa ra cất quần áo phơi ở trong sân.
Tôi cố gắng giãy giụa, dây thừng trói cổ tay đã bị tôi mài cả buổi chiều cũng sắp đ/ứt.
Nhờ có ánh trăng, tôi nhìn thấy người đàn ông què kia đã cất xong quần áo, chuẩn bị quay trở lại.
Anh ta còn chưa đi được bao xa, thì có một bóng đen lao tới gần anh ta.
Anh ta đổ nhào về phía trước, đầu đ/ập vào bậc thang xi măng.
M/áu tươi chảy ra từ đầu anh ta, bị nước mưa hòa tan lan ra đất.
Anh ta giãy giụa trên đất, mắt mở trừng trừng.
Tôi bị cảnh tượng đ/áng s/ợ này dọa cho ngây ngốc tại chỗ.
Tôi ép mình phải bình tĩnh, đây là cơ hội duy nhất để tôi chạy trốn.
Tôi cố gắng giằng đ/ứt dây thừng trói tay mình, cởi dây thừng trói chân, chạy ra khỏi căn phòng tối.
Tôi cố tình vòng qua người đàn ông què.
Nhưng sân vốn không hề lớn, anh ta bò qua tóm chân tôi.
Tôi không chút do dự, đưa chân đ/á anh ta ra, chạy ra khỏi sân.
Phía sau vang lên tiếng kêu c/ứu của anh ta, nhưng đã bị mưa bão nhấn chìm.
Tôi lần mò trong bóng tối chạy về phía cửa làng.
Chạy một lúc, nhìn thấy phía trước có hai ba người đàn ông đi tới con đường tôi đang chạy.
Tôi loáng thoáng nhận ra bọn họ là đám đàn ông trung niên rung chân ở đầu làng hôm nay.
Tôi vội vã quay đầu.
Nhưng bọn họ đã phát hiện ra tôi, nhanh chân đuổi theo.
Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ: Nhất định không được để bị bọn họ bắt được.
Phía sau nhà người đàn ông què là một ngọn núi, tôi không còn con đường nào khác, chỉ có thể chạy vào trong núi.
Tôi thà rằng ch*t ở trong núi chứ cũng không thể để bọn họ bắt được tôi.
...
Mưa đã ngừng, càng lúc càng nhiều dân làng cầm đuốc vào núi bắt tôi.
Tôi thấp thoáng nghe thấy bọn họ nói người đàn ông què kia đã ch*t.
Tôi chạy tới nơi hẻo lánh, tay và chân bị bụi gai cào thành từng vệt m/áu.
Không biết đã chạy bao lâu, tôi cũng không chạy tiếp được nữa, đành trốn vào trong bụi gai.
Côn trùng đ/ộc trong núi càng lúc càng nhiều, có dân làng bị ngài đ/ộc bay tới cắn, lập tức sùi bọt mép, về chầu ông bà ông vải.
Bọn họ dừng bước, trao đổi bằng tiếng địa phương.
Tôi có thể nghe hiểu sơ sơ bọn họ đang nói gì.
“Thật kỳ lạ, từ sau khi cô gái kia tới, làng chúng ta đã ch*t liên tiếp hai người rồi.”
“Phía trước là núi Vô Cốt, hang trùng đ/ộc, cô ta ở trong đó chắc chắn không sống được đến sáng mai đâu.”
“Trước tiên cứ mặc kệ cô ta đi, trở về lo hậu sự cho hai người kia đã.”
Bọn họ cõng dân làng bị ngài đ/ộc cắn ch*t ra khỏi núi sâu.
Nghe thấy bọn họ nói hang trùng đ/ộc, trái lại chẳng làm tôi sợ hãi.
Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã nhận thấy côn trùng không cắn tôi, người lớn giải thích là do m/áu của tôi không có hút côn trùng.
Là người đều sợ côn trùng đ/ộc, nhưng tôi lại cảm thấy bọn chúng rất thân thiết.
Tôi không dám buông lỏng, sau khi đợi bọn họ đi xa, tôi tiếp tục đi vào trong núi sâu.
Nhờ có ánh trăng mà tôi có thể nhìn thấy trên thân cây, trên lá cây toàn là côn trùng đ/ộc.
Không khác với dự đoán của tôi là bao, những con côn trùng đ/ộc này không có cắn tôi.
Cứ đi mãi, mười con đom đóm bay tới vây quanh cạnh tôi.
Khi phía trước không còn đường, đom đóm đã bay về phía khác, qua một lúc lại bay trở lại, như thể đang chỉ đường cho tôi.
Tôi bèn đi theo hướng của đom đóm.
Đi khoảng chừng một tiếng đồng hồ, tôi thực sự không còn sức nữa, dựa vào một gốc cây cổ thụ ngủ thiếp đi.
Tôi đã mơ một giấc mơ, mơ thấy vô số côn trùng đ/ộc bò lên người tôi, bọn chúng biến thành đom đóm, múa vây quanh tôi.
Đợi đến khi tôi tỉnh lại, tôi đang nằm trên một chiếc giường ấm áp.
Quần áo bị mưa làm ướt sũng trên người tôi đã được thay.
Bên giường là một bà lão đầu chít khăn, mặc quần áo đeo trang sức có những hoa văn phức tạp.
Trên gương mặt bà đầy vết nhăn, nhìn trông không hề giống người hiền lành.
Nhưng khi bà nhìn về phía tôi, ánh mắt lại trở nên hòa nhã dễ gần, bà kích động nắm lấy tay tôi, nói tiếng địa phương tôi không nghe hiểu.
Tôi lắc đầu, bà lão thấy vậy thì gọi với ra ngoài.
Một chàng trai mười bảy mười tám tuổi đi vào.
Sau khi bà lão nói với chàng trai mấy câu bằng tiếng địa phương, chàng trai đã nói chuyện với tôi bằng tiếng phổ thông: “Chị gái, chị đừng sợ, chị là cháu ngoại của bà, cuối cùng bà cũng tìm được chị.”
Bình luận
Bình luận Facebook