Sau kỳ thi vào Đại học, tôi nhận được thư mời đến từ khách sạn đó, bên trên đó có viết:
“Hoan nghênh quý khách tới ở.”
Gắn kèm theo với thư mời còn có một chiếc vòng tay chuyển vận.
*vòng tay chuyển vận: vòng tay được đan bằng chỉ đỏ có hạt châu vàng, còn được gọi là vòng tay may mắn kiểu Trung.
Anh tôi nghĩ rằng vòng tay chuyển vận có thể đem lại may mắn.
Cho nên anh trai có một chiếc, tôi cũng có một chiếc.
Hai chiếc vòng đều do anh trai tôi chính tay bện ra, cho nên tôi cho rằng chiếc vòng mà tôi nhận được cùng với thư mời là của anh.
Ngay sau đó, tôi lại nhận được tin nhắn từ anh trai:
“Đừng vào ở trong khách sạn đó.”
“Trong khách sạn có người muốn gi*t em!”
Tôi gọi điện thoại cho anh như đi/ên, lúc đó tay tôi cũng run lẩy bẩy.
Không ngoài dự đoán thì mỗi một lần gọi vào số này đều hiển thị là thuê bao không tồn tại.
Tia hy vọng mới vừa le lói lên nhưng lại dập tắt ngay trước mắt mà tôi lại chẳng thể làm được gì.
Tôi khóc đến tê tâm liệt phế.
Cũng không biết là mình đã khóc bao lâu mới bình tĩnh lại được.
Tôi nghĩ sống phải thấy người, ch*t phải thấy x/á/c.
Không vì cái gì khác, chỉ vì anh trai là người yêu tôi nhất trên đời này.
Cho nên lúc chuyến du lịch tốt nghiệp diễn ra, tôi đã giấu bố mẹ mang theo thiệp mời và đặt phòng ở nhà hàng nọ.
Trên đường đi tới đó, tôi và bạn thân lạc nhau, nhưng chúng tôi đã nói là sẽ tập hợp lại với nhau ở khách sạn.
Vừa bước vào khách sạn, xung quanh bỗng chợt tối đen lại.
Bốn phía im lặng như hư vô, dưới chân là nước lõng bõng.
Mà không xa trước mắt có một người đang đứng quay lưng với tôi.
Tim tôi đ/ập thình thịch như trống dồn, sợ tới mức giọng nói phát ra có hơi r/un r/ẩy: “Xin chào, cho tôi hỏi đây là đâu vậy? Đằng ấy là ai?”
Người đó quay lưng, bơ tôi.
Đột nhiên anh ta quay người lại, nói với tôi với vẻ mặt kinh hãi:
“Quay người!”
“Mau chạy đi!”
Là anh trai!
Còn chưa đợi tôi phản ứng thì bốn phía xung quanh đã biến trở lại thành đại sảnh của khách sạn rồi.
Tôi đứng ngây như phỗng ở tại chỗ, rất lâu sau vẫn chưa thể tỉnh táo lại.
Tất cả những thứ vừa xảy ra, là ảo giác sao?
Tôi hít sâu một hơi, nhấc chân bước vào bên trong.
Trong hoảng hốt, bên tai tôi lại truyền tới tiếng gầm thét của anh trai:
“Sao còn không…”
Lời nói ra như thể còn chưa nói hết.
Nhưng lần này, tôi chắc chắn đó không phải là ảo giác.
Anh trai tôi vẫn còn sống sao?
Hơn nữa anh còn nhìn thấy được tôi?
Tôi nhìn quanh bốn phía, không hề phát hiện ra bóng dáng của anh trai.
Tôi cầm điện thoại, gọi cho anh trai.
Nhưng dữ liệu trong chiếc điện thoại của tôi lại hiển thị thuê bao không tồn tại.
Vốn tôi cũng chẳng ôm hy vọng gì, cho nên cũng không quá thất vọng.
Bình luận
Bình luận Facebook