Lựa chọn mà Tống Kha nói đến rất nhanh.
Đêm đó, có mấy tên giang hồ chủ động đến tự thú.
Trực tiếp nói là do lúc trước mình đ/âm vào người khác, sợ bị phát hiện nên đã giấu x/á/c vào công trường đang thi công gần đó.
Hôm sau, tiền quyên góp của Tống Kha cũng được trả về một cách khéo léo.
Lại mấy ngày trôi qua, ông giám đốc kia được thả ra với lý do không có động cơ phạm tội.
Suy cho cùng thì chuyện như tìm người tế sống để xây cầu cũng không phải chuyện hợp lý, nó không thể được coi là chứng cứ đanh thép gì.
Tình hình trên mạng lại chuyển biến lần nữa.
Một nhóm cư dân mạng không ủng hộ việc dỡ cầu bắt đầu công kích người khác bằng các khái niệm khoa học.
Nhìn khuôn mặt đầy uất ức của ông giám đốc trên màn hình.
Nụ cười của Tống Kha càng rực rỡ hơn: “Bọn chúng đã chọn xong rồi đấy, các cô định khi nào hành động?”
“Sao mà cái gì anh cũng biết vậy.” Tôi cầm Bút Hầu, có cảm giác khó chịu vì bị nhìn thấu: “Chẳng phải là ngày mai bọn họ muốn mở họp báo sao? Tôi định để dì Tần đến đó một chuyến.”
Vừa nghe đến hai chữ dì Tần, người que trên vai Tống Kha lập tức bật nhảy lên.
Cảm nhận được ánh mắt u oán từ Tống Kha, tôi vội vàng phủi sạch qu/an h/ệ: “Đừng nhìn tôi, là bản thân dì Tần không muốn gặp các anh.”
“Bịch.”
Người que trên vai Tống Kha nằm sải người, trông vô cùng buồn bã.
Về chuyện này, tôi cũng không có cách nào khác.
Dẫu sao tôi cũng chỉ là một thầy bói quẻ mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, bốn người chúng tôi nghiêm túc quan sát phòng phát trực tiếp.
Có thể là vì đã được mách trước nên nội dung chính của buổi phát trực tiếp là nhằm loại bỏ m/ê t/ín d/ị đo/an.
Sau khi nói xong những câu mở đầu nhàm chán, ngay lúc ông giám đốc kia bắt đầu phát biểu thì phía sau ông ta xuất hiện một bóng người màu đỏ.
Là dì Tần.
Tôi vô thức nhìn sang người bên cạnh, mấy người họ không có chút khác thường giống như hoàn toàn không nhìn thấy bà ấy vậy.
Xem ra thuật pháp của dì Tần lại tiến bộ nữa rồi.
“Là người bị hại trong vụ việc b/ạo l/ực mạng lần này, tôi muốn nói…Đều là do tên khốn Mã Nguyên Minh kia bảo tôi làm, mẹ con nhà họ Tần là do ông ta bảo tôi gi*t.”
Mã Nguyên Minh chính là cái người đã gọi điện thoại cho Tống Kha lúc trước.
Nghe vậy ông ta đứng bật dậy, nhìn ông giám đốc kia với vẻ không dám tin: “Ông đi/ên rồi à?”
“Đúng, tôi đi/ên rồi. Nếu như tôi không đi/ên thì đã không tin vào những lời lẽ vô lý kia của ông. C/on m/ẹ ông, thăng chức tăng lương ăn tròn cả bụng mà chỉ cho ông đây húp bát canh lạt, tôi đã sớm chịu đựng đủ rồi.”
Mã Nguyên Minh nghiến răng kẽo kẹt: “Chuyện không có chứng cứ thì ông đừng có nói bậy! Nổi đi/ên cũng phải nghĩ đến đang trong hoàn cảnh nào chứ. Tôi thấy ông bị b/ạo l/ực mạng đến mất trí rồi!”
“Tôi không có nổi đi/ên! Tôi có chứng cứ!”
Ông giám đốc kia lục lọi trên người rồi lấy ra một thứ quen mắt.
“Đây là giấy khế ước người vật lúc trước, bên trên có chữ ký của ông! Ông đừng hòng chạy! Chúng ta có thể đi kiểm tra!”
“Lúc đó người ta đã nói tế sống bình thường là được rồi, là ông ham tiền! Muốn lúc người phụ nữ đó chống đỡ cầu giúp ông giữ tiền nên mới ch/ặt x/á/c con gái người ta.”
“Tôi không phải người, ông cũng là s/úc si/nh, hai chúng ta đừng ai mèo chê mèo lắm lông!”
Hình như ông giám đốc kia cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, không ngừng tuôn ra hàng chục chuyện bẩn thỉu.
Ánh đèn flash ở hiện trường đã sắp biến hội trường thành đạn gây choáng rồi.
Lúc này dì Tần mới hài lòng thu hồi âm khí trên người ông giám đốc kia lại.
Ông giám đốc kia ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mã Nguyên Minh đã bị những người khác không chế lại nhưng đến lúc này vẫn không quên cởi giày đ/á/nh ông giám đốc.
Vẻ hung á/c trên khuôn mặt kia khiến ông giám đốc không khỏi r/un r/ẩy.
Đợi đến khi hiểu được chuyện gì đã xảy ra thì ông ta mới cắn răng, quỳ xuống trước máy quay: “Chỉ cần có thể kết án t//ử h/ình tên khốn này, tôi sẽ khai hết tất cả mọi thứ!”
Bình luận
Bình luận Facebook