Mọi người xung quanh im lặng trong chốc lát, sau đó đồng loạt hít một hơi lạnh. Rồi không khí ồn ào càng trở nên dữ dội hơn.
Tôi bực bội đến phát đi/ên, hùng hực xông ra khỏi đám đông. Khi về đến nhà, tôi phát hiện đồ đạc của mình đã bị ném ra ngoài, vương vãi khắp nơi.
Ông bảo vệ già trong cửa nhìn tôi với ánh mắt kh/inh miệt, buông giọng châm chọc:
"Ông Quý đã dặn rồi, nhà họ Quý không cần loại omega trơ trẽn như cậu. Cậu tự tìm đường sinh nhai đi."
Tôi đờ đẫn giữa làn không khí lạnh lẽo. Cảnh tượng này sao mà... giống y hệt...
Mấy tiểu thuyết ngôn tình tổng tài cổ điển thế nhỉ?
Nhưng rốt cuộc tôi không phải nhân vật chính Mary Sue may mắn, đành nhét mấy món đồ thảm hại vào vali, tìm một khách sạn tồi tàn trọ qua đêm.
Là một trong những đứa con riêng bị ghẻ lạnh nhất của nhà họ Quý, ví tôi rỗng tuếch đến thảm hại. Trừ tiền thuê phòng ra, ăn cơm cũng khó khăn.
Định đi ki/ếm việc nuôi thân, ai ngờ ngay cả việc khuân vác cũng chê tôi. Họ bảo nhà họ Quý đã ra lệnh cấm mọi công ty nhận tôi, không thì coi như đối đầu với họ.
Tôi bất giác thở dài: Cái thứ Mary Sue đáng ch*t này ám ảnh kinh khủng đến thế sao?
Bình luận
Bình luận Facebook