Bấy lâu nay tôi vẫn luôn tự lừa dối bản thân như vậy.
Chỉ là, hôm nay có một sự thật đã bị Lục Dư vạch trần trước mặt.
Đó chính là, Hoàng Tinh Tinh căn bản không hề để ý đến tôi, từ đầu đến cuối chỉ là tôi tự mình đa tình mà thôi.
"Cậu là tên khốn nạn! Chuyện đó không liên quan gì đến cậu!"
Tôi bị bóc mẽ, vừa tức vừa x/ấu hổ nên khóc rồi bỏ chạy.
Sao Lục Dư đáng gh/ét thế không biết?
Bản thân cậu ta không theo đuổi được Hoàng Tinh Tinh, cũng không muốn để tôi được yên ổn.
Giờ còn phá hỏng cả quà của tôi nữa chứ.
Tôi phát hiện ra rằng kể từ khi Lục Dư xuất hiện trong cuộc đời tôi, gần như ngày nào tôi cũng phải thốt lên một câu "đã có Lục rồi, sao còn có Tống".
Cậu ta luôn tìm đủ mọi cách, dùng đủ mọi thái độ kỳ quái không giải thích được để đối đầu với tôi.
Trước khi vào phòng học lớn, tôi lau khô nước mắt, không dám nhìn Hoàng Tinh Tinh.
Lục Dư sau đó cũng quay lại đây, cậu ta không nhìn tôi, cứ thế đi thẳng qua mặt tôi rồi ngồi xuống một góc.
Tôi bắt đầu uống rư/ợu không ngừng, muốn uống đến mức tê liệt th/ần ki/nh.
Cuối cùng tôi cũng được toại nguyện, say mèm không còn biết gì.
Trương Thạc có qu/an h/ệ rất tốt với giáo viên hướng dẫn của chúng tôi, nên cũng được mời đến tham gia liên hoan.
Chỉ là cậu ấy đến muộn, lúc cậu ấy đến thì tôi đã say rồi.
Cậu ấy đỡ tôi dậy, tôi vô thức quay đầu lại, liếc nhìn về phía góc của Lục Dư.
Không thấy người đâu.
Tôi được Trương Thạc đưa về phòng học nhỏ của lớp, tôi gục mặt xuống bàn, đầu óc choáng váng, rồi thấy một tà áo quen thuộc lướt qua.
Tôi cố gắng chống tay ngồi dậy, ngước mắt lên nhìn.
Lục Dư với cái bản mặt vênh váo khó ưa đó, liếc nhìn Trương Thạc với vẻ không thiện cảm.
Sau đó cậu ta ngồi xuống chỗ ngồi phía sau tôi.
Tôi quay người lại, thấy cậu ta đang lắc lắc cái túi trên tay trước mặt tôi, lúc này đầu óc tôi vẫn còn mơ màng.
Trong túi đựng th/uốc giải rư/ợu, và một cái lọ.
12
Trương Thạc cũng nhận ra thứ trong túi.
"M/ua... th/uốc giải rư/ợu cho học trưởng Tống ạ? Em thay mặt học trưởng Tống cảm ơn anh."
Không ngờ Lục Dư cũng có chút lương tâm.
Tôi đã nói rồi mà.
Có lẽ chúng tôi cãi nhau nhiều đến mức cũng coi như là một kiểu thân thiết.
Không phải có câu "không đ/á/nh không quen biết" sao?
Có lẽ chúng tôi chính là như vậy.
Vì cậu ta đã m/ua th/uốc cho tôi nên tôi có thể tha thứ cho cậu ta một chút, ví dụ như chuyện cậu ta ăn bánh kem tôi làm.
"Đương nhiên là không phải rồi."
Bình luận
Bình luận Facebook