Từ ánh mắt anh ấy nhìn sang, đúng lúc Bạch Tiêu Ngôn đang nắm ch/ặt tay tôi, hai chúng tôi âu yếm nhìn nhau, thổ lộ tâm tình.
Mắt Tần Tinh Dã đỏ hoe, đôi môi đẹp mím ch/ặt thành đường thẳng.
Đôi mắt long lanh ngấn lệ, trông thật đáng thương.
Từ góc nhìn của anh lúc này, cảnh tượng này chẳng khác nào một tên tiểu tam dựa dẫm vào nhan sắc vừa đụng mặt chính thất trở về, buộc phải nuốt gi/ận làm ngọt.
Giọng anh khàn đặc:
"Làm phiền hai người rồi."
Nói rồi quay lưng bỏ đi.
"Ê, Tần Tinh Dã!"
Tôi vội rút tay lại, đứng phắt dậy đuổi theo.
Anh cao lêu nghêu, tôi phải chạy mới kịp túm được áo anh ở cửa thang máy.
Nhân viên xung quanh giả vờ làm việc, nhưng tai mắt đều dán vào tin sốt dẻo của chúng tôi.
Đuổi theo anh đến gần cuối hành lang, tôi bắt đầu bực mình.
Túm lấy cổ tay anh, tôi kéo mạnh để anh quay lại đối diện:
“Anh—”
Lời chưa kịp nói ra đã nghẹn lại trong cổ.
Đôi mắt anh đỏ ửng, vẻ mặt tủi thân, hệt như chú chó bị chủ bỏ rơi giữa trời mưa lạnh.
Tôi bất giác đưa tay nâng mặt anh lên, giọng nhẹ nhàng:
“Trời ơi, sao thế? Ai b/ắt n/ạt cưng hả?”
Anh phẩy tay tôi ra, giọng vẫn mang chút nghẹn ngào:
“Chồng em về rồi, tôi đi đây.”
“Đừng mà, nghe em giải thích…”
Tôi đang tính bật mí sự thật: Mày mới là chồng hợp pháp của tao đấy!
Dù dáng vẻ yếu đuối dễ bị ăn hiếp này của anh đôi lúc khiến tôi thấy đáng yêu, nhưng nhìn anh đ/au lòng thế này, tim tôi cũng mềm nhũn.
“Thật ra… anh mới là—”
“Tinh Dã, lâu rồi không gặp.”
Giọng Bạch Tiêu Ngôn vang lên từ phía sau, ngắt lời tôi.
Anh bước đến, đưa tay ra như một người bạn cũ:
“Dạo này cậu thế nào?”
Tần Tinh Dã liếc nhìn bàn tay đối phương.
Vẻ mặt tủi thân vừa rồi lập tức biến mất, thay vào đó là sự kiêu ngạo, lạnh lùng đã thành bản năng.
Anh bắt tay, môi mím nhẹ:
“Lâu rồi không gặp, tiền bối.”
Bề ngoài hòa nhã là thế, nhưng tôi thấy rõ khớp ngón tay anh siết đến trắng bệch.
Bạch Tiêu Ngôn có vẻ hơi bất ngờ.
Dù sao anh và tôi cũng chia tay đã bốn năm, không đến mức bị th/ù gh/ét như thế chứ?
Nhưng anh vẫn lịch sự mời:
“Cùng ăn tối chứ?”
Kết quả là ba chúng tôi ngồi vào bàn ăn trong bầu không khí ngượng ngùng đến đông cứng.
Tôi vô thức nhớ lại những năm đại học.
Kể từ khi tôi và Bạch Tiêu Ngôn chính thức quen nhau, Tần Tinh Dã như biến mất khỏi thế giới của tôi.
Có lần về nhà, tình cờ thấy anh đứng bên xe máy dưới ánh đèn đường, tay kẹp điếu th/uốc, làn khói trắng vờn quanh khiến ánh mắt anh trở nên mờ ảo, xa xăm.
Tôi chưa từng thấy anh hút th/uốc bao giờ.
Tôi nhíu mày.
Anh gi/ật mình, vội dập tắt điếu th/uốc, rồi quay sang hỏi tôi:
“Em thật sự… thích hắn ta?”
Tôi đáp không chút do dự:
“Sao, chẳng lẽ thích anh?”
Anh cười gượng, hỏi:
“Anh thua hắn ở điểm nào?”
“Tất cả mọi điểm.”
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, khóe mắt anh thoáng qua chút cô liêu.
Anh chỉ “Ừm” một tiếng, rồi lên xe phóng vút đi.
Từ đó, chúng tôi rất ít gặp lại.
Từng nghĩ rằng là oan gia ngõ hẹp, hóa ra… khi một người cố tình tránh mặt, thì dù thành phố nhỏ đến mấy cũng chẳng thể vô tình chạm mặt nhau.
Bình luận
Bình luận Facebook