Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Giang Xuyên bật cười:
“Cậu đ/á/nh giá tôi cao quá rồi. Nhưng nếu tôi giúp được gì cho cậu, chỉ cần trong phạm vi hợp lý, cứ nói.”
Nghe vậy, Điền Hiểu Lâm liền nổi cáu:
“Tôi đâu phải bảo cậu giúp kiểu đó! Tôi nói là mình giả vờ không quen biết, rồi ‘tình cờ’ gặp nhau trong buổi livestream — lúc chơi game song đấu tôi sẽ thả thính cậu một tí để tạo "hiệu ứng đó"! Kịch bản tôi còn chưa soạn xong.”
Giang Xuyên thản nhiên như không:
“Cấp độ tài khoản của cậu sao mà ‘tình cờ’ gặp tôi được. Tôi xem lại mấy buổi stream trước của cậu rồi — vừa hay có một cái meme đang hot, tôi thấy cũng hợp, có thể tạo chút đề tài.”
Điền Hiểu Lâm tức đến mức muốn đ/ập bàn:
“Tạo đề tài? Cậu đây là tạo thảm hoạ thì có! Tôi nói trước, tôi không mặc váy đâu. Cậu muốn thì cậu mặc đi!”
Giang Xuyên nhấp một ngụm trà lạnh, giọng đều đều:
“Ồ, không muốn hả? Tôi vốn tính chờ cậu thay đồ xong, rồi dùng acc phụ song đấu với cậu, thêm một chút yếu tố mới vào kịch bản — biết đâu hiệu quả còn tốt hơn. Ai ngờ cậu lại không chịu.”
Điền Hiểu Lâm: “…”
Cậu bóp ch/ặt cây xiên tre trong tay, nhìn người đối diện với dáng vẻ như nắm chắc phần thắng, trong đầu phải lặp đi lặp lại câu “gi*t người là phạm pháp, không đáng, không đáng đâu” mấy lần, mới nghiến răng bật ra:
“Hôm nào?”
Giang Xuyên cong môi cười, ánh mắt cong cong như chứa tia sáng trêu chọc:
“Chọn ngày chi cho xa — mai luôn đi.”
Ng/ực Điền Hiểu Lâm phập phồng lên xuống, mắt lườm đối phương dữ dội, khóe miệng kéo lên nụ cười gằn:
“Được.”
Món n/ợ này, tôi ghi lại rồi.
Sáng hôm sau, Điền Hiểu Lâm lén lút mò vào khu đồ nữ trong trung tâm thương mại, chui đại vào một cửa hàng, tiện tay túm đại một chiếc váy dài nhất, rộng nhất trên giá. Không thèm nhìn kiểu dáng, thanh toán xong là chạy thẳng về nhà.
Còn Giang Xuyên vẫn bịt kín từ đầu đến chân — mũ, khẩu trang, kính râm — xách theo bộ tóc giả và một túi mỹ phẩm mới m/ua, lặng lẽ đi sau cậu.
Về đến phòng trọ, Điền Hiểu Lâm trốn ngay vào phòng, thay đồ trong tốc độ ánh sáng.
Một lát sau — Cậu sững người:
“Trời ạ, sao lại là váy dây?!”
Nghe thấy tiếng, Giang Xuyên bước đến, tựa người vào khung cửa, ánh mắt từ trên xuống dưới chậm rãi lướt qua, rồi nhàn nhạt nói:
“Không tệ. Trông khá đẹp đó.”
Điền Hiểu Lâm vốn dĩ là người từng debut, khuôn mặt thanh tú, vóc dáng mảnh khảnh, da trắng, xươ/ng quai xanh tinh tế — khoác lên chiếc váy dây dài kia, vừa mỏng manh lại vừa có nét gợi cảm mơ hồ.
Giang Xuyên cầm lấy bộ tóc giả đen dài, đội lên đầu cậu, sau đó nhẹ nhàng nâng cằm Điền Hiểu Lâm, xoay sang trái rồi phải, ánh mắt sâu dần, cảm xúc ẩn giấu trong đáy mắt.
Bị nhìn đến mất tự nhiên, Điền Hiểu Lâm hất tay anh ra:
“Buông ra, đừng có sờ tôi.”
Chương 10
Chương 18
Chương 11
Chương 11
Chương 15
Chương 10
Chương 12
Chương 16
Bình luận
Bình luận Facebook