Tôi vốn định né tránh, nhưng nghĩ đến phóng viên đang đứng sau, đành cắn răng hứng chịu hai cái t/át của bà. Tiếng gào thét vang lên:
"Đường Thụ Chi! Con đi/ên rồi sao? Trị Quốc là chồng con, con tố cáo hắn thì được tích sự gì?"
Để lại tư liệu quay hình ấn tượng cho phóng viên, tôi cố tình chọc tức mẹ:
"Con không chỉ tố cáo hắn tội gi*t người, còn sẽ kiện thêm tội trọng hôn! Mới cưới nhau bốn năm mà hắn đã có đứa con hoang bốn tuổi. Con đích thị là đồ bỏ đi sao? Đã muốn sống với người khác, sao còn vướng vào con? Con nhất định phải kiện, bắt hắn ngồi tù đến mòn cả đáy quần!"
Mẹ tôi đi/ên tiết, tay không ngừng đ/ập xuống người tôi, miệng lẩm bẩm: "Điên rồi! Điên rồi! Trị Quốc là chồng con, tố cáo hắn thì con được lợi gì?"
Tôi: "Con tố cáo vì hắn phạm pháp! Không tố cáo mới là đồng phạm, chứ được lợi cái gì?"
"Vả lại dù hắn có vào tù hay không, con cũng sẽ ly hôn. Hắn đâu ảnh hưởng được đến con? Còn mẹ, ngày trước vì anh trai cần tiền cưới vợ, mẹ b/án con cho họ Chu đổi lễ vật cưới hỏi. Giờ không cho con kiện, lại định xin suất làm ở Nhà máy thép cho anh hả?"
"Anh là con ruột, còn con thì không phải sao? Vì con là gái nên phải hy sinh, phải chịu thiệt thòi cũng đành c/âm miệng hả?"
Nghe vậy, mẹ tôi như mèo phải đạp đuôi:
"Họ Chu phú quý thế kia, ba mẹ van xin khắp nơi mới cầu được hôn sự cho con. Giờ con mở miệng ra là hy sinh, là thiệt thòi! Con không nhìn xem bao cô gái xếp hàng muốn lấy Trị Quốc? Người ta thèm lấy con là phúc phần rồi! Được voi đòi tiên, no cơm rồi sinh chuyện! Đồ hèn mạt không ra gì! Hôm nay mẹ đ/á/nh ch*t con quách!"
Anh trai giả vờ chạy tới kéo mẹ: "Mẹ ơi đừng đ/á/nh nữa! Em nó nóng gi/ận quá nên lỡ lời thôi!"
Chị dâu cũng xông vào dàn hòa: "Mọi người bình tĩnh đi nào! Đường Nhụy, ra khuyên bà ngoại mau lên!"
Cô bé Đường Nhụyi ngập ngừng liếc nhìn mẹ, chỉ khi bị quát mới lê bước về phía tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook