Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Lộ Dữ Chu đến một mình.
Chu Tiểu Dịch thấy tình hình bất ổn, vội buông vạt áo tôi rồi đẩy tôi ra ngoài.
Tôi loạng choạng đứng trước hắn, kinh ngạc phát hiện đôi mắt hắn ươn ướt.
Đây là lần đầu tiên ngoài kỳ nh.ạy cả.m, tôi thấy hắn khóc.
Giọng Lộ Dữ Chu r/un r/ẩy: "Tớ đối tốt với cậu như thế, sao cậu lại thích người khác?"
Nhận ra hiểu lầm, tôi vội giải thích: "Tiểu Dịch cũng là Omega như tôi, tôi..."
Tôi chưa dứt lời, hắn đã ôm chầm lấy tôi. Mùi hồng quen thuộc lại ùa vào khứu giác.
"Cậu... đừng xóa dấu ấn được không? Bùi Ngôn, cậu chờ tớ, được không?"
Giọng nói nghe như van xin.
Tôi nhớ, ngày xưa khi bị bố mẹ dẫn đi, hắn cũng dùng giọng điệu này. Lưu luyến mà hoảng hốt.
Tôi định đáp lại cái ôm, thì thấy Tạ Dụ áo choàng đen đứng phía sau, ánh mắt khó hiểu.
Về sau tôi mới biết, Tạ Dụ cũng là sinh viên Đại học C, khóa trên chúng tôi hai năm. Có lẽ vì lời nhờ của Lộ Thịnh, dạo này gã luôn kè kè bên Dữ Chu. Lúc này, gã không ngăn cản cũng chẳng rời đi.
Tay tôi lơ lửng giữa không trung, tiến thoái lưỡng nan.
Chu Tiểu Dịch không biết từ lúc nào đã xuất hiện, khoác vai Tạ Dụ: "Người ta hẹn hò, cậu đến phá đám làm gì?"
Tạ Dụ chưa kịp phản ứng đã bị lôi đi. Chu Tiểu Dịch ra hiệu để tôi yên tâm.
Quay lại với hiện tại, tôi nhẹ nhàng ôm lấy Lộ Dữ Chu.
Chúng tôi ôm nhau dưới trăng, im lặng ngân dài.
Sau hôm đó, chúng tôi không gặp lại nhau, nhưng tôi cũng không còn suy nghĩ lung tung nữa.
Tôi nghi ngờ Lộ Dữ Chu thực sự chưa xóa dấu vết. Bởi pheromone của hắn vẫn khiến tôi an tâm, như thể chúng tôi vẫn luôn gắn bó với nhau.
Gần đây hình như Tạ Dụ không xuất hiện bên cạnh Lộ Dữ Chu nữa, Chu Tiểu Dịch cũng biến mất. Lộ Dữ Chu lại trở nên như xưa, thi thoảng lại xuất hiện trước mặt tôi, mang đồ sáng cho tôi, rồi cùng nhau ăn cơm. Chỉ là cả hai đều không chịu hé lộ tâm tư thật.
Một hôm, chúng tôi cùng nghe bài giảng của một vị giáo sư nổi tiếng tại hội trường trường C.
Tan học, do đông người, mọi người chen chúc ở hành lang hẹp không thể ra về.
Tôi và Lộ Dữ Chu bị ép vào góc.
Tưởng rằng sẽ nhanh chóng thoát ra, nào ngờ càng lúc càng chật, thậm chí thở cũng khó khăn.
Tôi hơi cựa mình, bên hông vang lên tiếng ván g/ãy. Do đồ đạc che chắn, tôi không biết cuối hành lang này là khu vực đang thi công. Giây tiếp theo, cơ thể tôi mất kiểm soát đổ ngửa ra sau.
Lộ Dữ Chu nắm lấy tay tôi, theo tôi cùng rơi xuống. Hắn ôm ch/ặt lấy tôi, không chịu buông.
May mà tầng chúng tôi rơi không cao, phía dưới lại là bãi cỏ.
Chỉ nghe một ti/ếng r/ên khẽ, cả hai chúng tôi tiếp đất. Nhưng tôi chẳng đ/au đớn gì, sờ tay mới phát hiện Lộ Dữ Chu đã che chở cho tôi, còn hắn thì ngất đi từ lúc nào.
Chương 17
Chương 15
Chương 25
Chương 5
Chương 7
Chương 21
Chương 80
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook