Người đòi n/ợ tới nhà.
Ba gã đeo kính đen chặn cổng, tay đầu đàn gõ ống thép vào tờ n/ợ: Lão Dư, gốc lẫn lãi tám vạn bảy!
Người cha ôm bụng: Tôi không v/ay -
Ống thép đ/ập vỡ ang nước: Giấy trắng mực đen!
Người mẹ chỉ vào Dư Uyển: Nó trả! Nó có tiền!
Kẻ đòi n/ợ ngoảnh lại, mắt kính lóe ánh tuyết: Con gái mày?
Dư Uyển đứng bên giếng - cô ngẩng đầu, giọng khẽ: Cha n/ợ con trả, đạo trời.
Ống thép chỉ vào đứa em: Vậy b/án con trai trừ n/ợ!
Mèo đen vẫy đuôi trên cây táo: Chà, chuyên nghiệp.
Tôi vuốt tấm thẻ mệnh, trong sương xám Dư Uyển đang đếm tiền bằng bàn tay tê cóng - ba tờ trăm tệ, đút cho tay du côn hung nhất thị trấn.
Tính lãi sai rồi. Tôi mỉm cười, đáng lẽ phải đòi mười hai vạn.
A Sửu nghiêng đầu: Tại sao?
Con trai hắn đáng giá như vậy.
Trong làn sương xám, đứa em trai đang lén giấu con d/ao dưới áo bông. Lưỡi d/ao lấp ló cùng tờ biên nhận đặt cọc của Vương Đồ Hộ.
Trong nhà, người đòi n/ợ đ/ập tờ giấy n/ợ lên bàn: Ba ngày! Không trả tiền thì tịch thu nhà!
Người cha quỳ xuống kéo ống quần Dư Uyển: Chiêu Đệ... Ba sai rồi...
Dư Uyển cúi nhìn hắn. Kẻ từng dùng thắt lưng quất vào người cô.
Nhà này thuộc về ai? Cô đột nhiên hỏi.
Người cha sửng sốt: Đương... Đương nhiên là em trai con...
Dư Uyển rút tờ giấy n/ợ, vút mạnh vào mặt đứa em: Của mày à?
Đột nhiên đứa em lao tới!
Áo bông rá/ch toạc, ánh thép lóe lên -
Xoẹt!
Lưỡi d/ao cắm sâu vào mặt bàn, cách ngón tay Dư Uyển đúng một tấc.
Ống thép của chủ n/ợ lập tức kề vào cổ họng đứa em: Đem nó trừ n/ợ, vừa khớp!
Tuyết lại rơi.
Dư Uyển đứng ngoài cổng, nhìn cảnh chủ n/ợ đ/è đứa em đ/á/nh giữa sân tuyết.
Cha quỳ xin tha, mẹ đi/ên cuồ/ng gi/ật tóc mình.
Thật náo nhiệt.
Cô lôi ra tờ tiền âm phủ, khuôn mặt cười của Vương Đồ Hộ đã nhuốm đỏ.
Giờ thì, muốn giao dịch với tôi chưa? Giọng chủ tiệm vang lên phía sau.
Chương 19.
Chương 17
Chương 17
Chương 20
Chương 12
Chương 7
Chương 7
Chương 21
Bình luận
Bình luận Facebook