-2-
Ngày thứ hai sau khi biến tổng giám đốc Hạ thành nhân vật nam chính trong tiểu thuyết của tôi.
Lúc gần hết giờ làm, tôi cắn bút, suy nghĩ thêm về tính cách của tổng tài bá đạo trong truyện.
Đột nhiên, một cái bóng in lên cửa kính lại xuất hiện.
Một giọng nói bên trong tôi nhắc nhở: Phải thể hiện thật tốt trước mặt người mình thích!
Vì vậy, tôi ngồi thẳng dậy, hắng giọng.
"Tiểu Phùng, đưa tập tài liệu vừa rồi cho tôi đi, để tôi giúp cậu xử lý."
"Thi Lễ, cậu thật là tốt bụng!"
Tiểu Phùng bất ngờ đứng dậy, đưa cho tôi cả một chồng tài liệu:
"Đống này phải xong trong hôm nay. À, PPT nữa, cậu sửa giúp tôi nhé. Đúng rồi, bộ phận chúng ta hết nước rồi, tôi vừa gọi điện, người ta sẽ giao tới ngay, phiền cậu ở lại chờ chút nha."
Tôi cười gượng với cô ấy, nhìn theo bóng lưng rời đi.
Đúng là tôi tự chuốc lấy khổ mà!
Tôi chỉ là một trợ lý nhỏ, cũng muốn được thăng chức, tăng lương, nhưng không phải việc gì cũng ôm lấy như thế này!
Tiểu Phùng rõ ràng đã chuyển không ít công việc của ngày mai cho tôi.
Ngoài cửa sổ, tổng giám đốc Hạ liếc đồng hồ, sải bước rời đi.
Tôi lén lấy điện thoại, gõ vào ghi chú: Pháo hôi số 3: Keo kiệt, ích kỷ.
Khi mọi người đều đã rời đi, tôi vừa làm thêm giờ, vừa đợi người giao nước.
Cuối cùng, đến 12 giờ khuya, tôi cũng hoàn thành công việc.
Tôi vươn vai một cái.
Hôm nay hiếm khi làm xong việc của mình, nhưng vì quá chìm trong cảm xúc tình yêu, tôi tự biến mình thành "thánh mẫu".
Tôi tắt chiếc đèn bàn hình gấu trên bàn làm việc. Ánh sáng hôm nay không còn là ánh đèn bình thường, mà là ánh sáng thánh thiện.
Lâm Thi Lễ ơi Lâm Thi Lễ, muốn thăng chức, tăng lương, muốn thể hiện trước mặt tổng giám đốc Hạ, thì phải học hỏi từ phim Chân Hoàn truyện nhiều hơn!
Làm đến khuya thế này, cũng chẳng ai biết đâu!
Tôi dụi mắt, tắt cầu d/ao ở bộ phận thiết kế, cầm túi bước ra ngoài.
Khi mở cửa kính, tôi cúi đầu tìm chìa khóa thì đột nhiên một đôi giày xuất hiện trong tầm mắt.
"Á!!!"
Tôi hét lên, ngẩng đầu lên và phát hiện người trước mặt là tổng giám đốc Hạ.
Giây tiếp theo, tôi bỗng cảm thấy bình yên một cách kỳ lạ.
"Xin lỗi."
Anh ấy dường như muốn an ủi tôi, sau đó nhận ra ánh mắt nghi hoặc của tôi, liền giải thích:
"Tôi quay lại để lấy tài liệu."
Tôi cười ngượng ngùng:
"Tổng giám đốc Hạ thật tận tâm. Về nhà rồi vẫn bận rộn công việc, phẩm chất đáng quý này rất đáng để chúng tôi học tập."
Nhưng trong lòng thì thầm trách móc: Muộn thế này mà không đi thang máy lên tầng 18, lại phải đi vòng từ tầng 17, tổng giám đốc Hạ rảnh rỗi quá chăng?
Liệu có khả năng nào anh ấy đã từ xa nhìn thấy ánh đèn sáng ở bộ phận thiết kế, nên tiện thể xuống kiểm tra xem có "nhà thiết kế tương lai" nào đang chăm chỉ làm việc không?
Đang nghĩ ngợi, Hạ Chi Nam đã cầm xong tài liệu bước lại gần.
Còn tôi thì vẫn đứng bất động, dáng vẻ như đang chờ anh ấy.
"Nhà em ở đâu?"
Tôi sững người một chút, miệng nhanh hơn n/ão đã kịp báo địa chỉ.
"Trùng hợp quá, tiện đường, để tôi đưa em về."
Bình luận
Bình luận Facebook