Sau trận chiến hóa thần kỳ bại trận dưới tay giao long, nguyên thần ta tán lo/ạn. Mảnh h/ồn phiêu bạt trong hỗn độn chẳng biết trôi dạt bao lâu.
Thần trí mơ hồ, chợt nghe tiếng "lạch cạch" vang lên.
Bốn bề trống rỗng, thoang thoảng mùi đất ẩm.
"Tứ Nương, con yên lòng về nơi cực lạc nhé!"
Giọng người đàn bà nghẹn ngào.
“Nương sẽ vì con mà thắp hương khấn Phật, cầu cho con được kiếp sau bình yên.”
Kiếp sau?
Ta cựa cổ tay yếu ớt. Thân thể này tuy hao mòn, vẫn còn hơi ấm.
Dòng ký ức dữ dội ập vào n/ão.
Cuộc đời ngắn ngủi của Trần Tứ Nương nghèo khó đến thảm thương, chỉ thoáng chốc đã lướt qua.
Từ nhỏ đã sinh trong nhà bần hàn, thân thể lại ốm yếu. Vừa đến tuổi cài trâm, cha nương đã vội gả nàng đi để đổi lấy chút bạc.
Nhưng nhà nghèo cũng cần vợ biết làm việc, biết sinh con, đâu ai chịu bỏ tiền cưới một kẻ yếu đuối?
Đúng lúc bế tắc, lão cử nhân Hồ trong thành mách mối nhân duyên vàng.
Đối phương là cậu út nhà họ Bùi, tên Bùi Tinh Lâm, văn võ song toàn, phong thái tiêu sái, khiến bao thiếu nữ thổn thức.
Một nhân vật như thế, sao lại rơi xuống tay Trần Tứ Nương?
Đơn giản thôi.
Bùi Tinh Lâm ch*t vì trọng bệ/nh.
Thầy phong thủy bấm độn, bảo phải tìm cô gái sinh tháng chín bên sông Mai, giữa trán có nốt ruồi Quan Âm để hợp hôn.
Ông cử Hồ muốn bợ đỡ nhà họ Bùi, men theo mé sông tìm ki/ếm, quả nhiên tìm được.
Nhưng nàng vẫn đang sống sờ sờ.
Thế là một gói bạc, một chén th/uốc mê.
Cha nương và ông cử Hồ bày trò giả tang, gạt rằng nàng ch*t yểu.
Nhà họ Bùi vì thương con quá độ, chẳng buồn nhìn kỹ, liền đem Trần Tứ Nương sống nhăn bỏ vào qu/an t/ài cùng cậu út.
Khoảnh khắc qu/an t/ài bị vùi đất, Trần Tứ Nương tỉnh lại. Vốn mang bệ/nh tim, h/oảng s/ợ quá độ, nàng suýt ch*t ngay ——
Cũng lúc ấy, ta mở mắt.
Qu/an t/ài của cậu út họ Bùi được làm rất rộng, bên trong khảm dạ minh châu sáng ngời.
Nhưng không khí mỏng manh, chưa nửa ngày ta sẽ ch*t ngạt lần nữa.
Ta gắng gượng ngồi dậy, mò mẫm khắp kẽ hở, cào đất, dùng vai húc mạnh, mong tìm ra chỗ đất chưa nện ch/ặt.
Nhưng thân thể Trần Tứ Nương quá yếu, đ/ập mấy lần cũng vô ích.
Đang lúc tuyệt vọng…
Từ hư không lại vang lên giọng nói trong trẻo, có chút ngập ngừng:
“Hay là… ta cho nàng mượn cây trâm này, dùng tạm thử xem?”
Bình luận
Bình luận Facebook