“Cấm chạy, đứng lại!”
Tôi vội vàng đuổi theo: “Đàn anh Triệu!”
Bóng lưng đó chính là Triệu Văn Lỗi.
Anh ta chạy rất nhanh, mấy chốc đã xuyên qua rừng cây, tôi chạy đến mức không thở ra hơi, bình tĩnh lại đã thấy thân mình ở chỗ sơn cốc.
Dòng nước ở giữa cốc sớm đã khô cạn, chỉ còn lại những tảng đ/á lởm chởm.
Triệu Văn Lỗi vô cùng linh hoạt, sau khi tiến vào sơn cốc không lâu, tôi đã mất dấu.
“Anh ta muốn đi đâu...”
Hai tay tôi chống đầu gối, thở dốc.
Tách tách...
Tiếng vang cực nhỏ truyền tới, tôi ngẩng đầu theo bản năng, ánh mắt lại ảm đạm: “Hóa ra là chim sẻ.”
Vừa chuẩn bị thu tầm nhìn về, bỗng dưng đồng tử co rút.
Tôi vội vã chạy về phía trước, dừng lại ở trước một tảng đ/á lớn, không khỏi kinh ngạc: “Hóa thạch?”
Trên hòn đ/á trước mắt, mấy con cá đuôi dài đang duy trì tư thế bơi lội.
Cho dù trôi qua tháng năm dài đằng đẵng, vẩy cá vẫn rõ ràng như cũ.
Thứ thu hút ánh nhìn nhất là thứ ở hai bên đồng thời gọi là “vây cá”, lại gấp đôi thân hình.
Nhìn từ xa, giống như... đôi cánh.
“Cá mọc cánh.”
Câu nói này của thầy hướng dẫn xuất hiện trong đầu tôi.
Lẽ nào, đội khảo sát thầy hướng dẫn dẫn đầu từng tới nơi này?
Tinh thần của tôi chấn động, men theo sơn cốc tiếp tục đi về phía trước, qua gần nửa tiếng đồng hồ, trước mắt hiện ra một sơn động.
Âm u, sâu không thấy đáy.
Không biết tại sao, tôi chỉ nhìn một cái đã cảm thấy bực bội một cách khó hiểu.
Phải đi vào sao?
Tôi châm điếu th/uốc lá, có hơi lưỡng lự.
Ngay lúc này, một thứ màu đỏ bên ngoài sơn động khiến tôi thấy hơi quen mắt.
Không ngờ là điện thoại của Trương Hâm!
Năm nay là năm bản mệnh của anh ấy, nên anh ấy đã đặc biệt đổi một ốp điện thoại màu đỏ, khiến tôi có ấn tượng sâu sắc.
Tôi vội vàng mở điện thoại, mặc dù pin hiện đỏ nhưng may mắn vẫn còn pin.
Giao diện ban đầu là cuộc trò chuyện giữa anh ấy và Triệu Văn Lỗi.
Tôi lướt lên trên, ban đầu đều là nội dung rất bình thường, cho đến bốn ngày trước, Triệu Văn Lỗi đã nói một câu:
“Tôi ở sơn cốc Xanadu đợi cậu.”
Xanadu, chắc hẳn là tên của sơn cốc này.
Một ngày sau, Trương Hâm trả lời: “Tôi đến rồi, cậu ở đâu?”
Qua ba tiếng đồng hồ, Triệu Văn Lỗi trả lời bằng hai đoạn âm thanh, giữa đoạn âm thanh cách nhau khoảng 5 phút.
“Đừng vào động! Đừng vào động! Đừng vào động!”
“Mau vào đi mau vào đi mau vào đi...”
...
Vỏn vẹn có mấy phút, thái độ lại bất ngờ trái ngược.
Trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà khiến Triệu Văn Lỗi có thay đổi lớn như vậy?
Vào xem thử?
Tôi nghiêng đầu nhìn về phía sơn động, m/a xui q/uỷ khiến đã đi vào.
Trong hang rất tối, rất trống trải, ánh sáng của đèn flash điện thoại chỉ có thể nhìn được khoảng cách mấy mét.
Tôi bạo gan đi lên phía trước.
Qua nửa tiếng đồng hồ, vẫn không có chút ánh sáng nào.
“Tách tách...”
Tiếng động trầm thấp bất ngờ truyền ra từ phía trước, khiến tim của tôi đột nhiên gi/ật thót.
Đưa điện thoại rọi xung quanh, vẫn tối đen như cũ.
Ngay lúc này, tôi đột nhiên bị vấp ngã ngửa ra đất, điện thoại lăn ra chỗ gần đấy.
“Bố kh/ỉ! Vận may gì thế này!”
Tôi thầm ch/ửi một câu, đưa tay nhặt điện thoại.
Sau khi x/á/c nhận điện thoại không hỏng hóc, lúc này mới thở phào, nhưng khi đang chuẩn bị tắt màn hình, tôi nhìn thấy trong màn hình phản chiếu ra hai con mắt trắng dã!
Tôi bất ngờ quay đầu lại, suýt nữa hét toáng.
Khô nẻ, mềm mại... không đúng, đây là bò y-ắc!
“Là th* th/ể của bò y-ắc...”
Bình luận
Bình luận Facebook