"Trong phòng bố mẹ, mấy chuyện bẩn thỉu đó, con đều thấy hết rồi đúng không?"
Không biết có phải vì ngồi lâu trong giá lạnh không, giọng bà ta âm trầm đến rợn người.
Tôi vội lắc đầu phủ nhận, nhưng mẹ tôi trừng mắt nhìn chằm chằm: "Lúc con mới bước vào, mẹ đang ngồi xổm ngay chỗ này."
"Mẹ thấy con chạy qua, rồi lại cuống cuồ/ng chạy về. Con đã nhìn thấy tất cả đúng không?"
Lần đầu tiên đến đây, bụng tôi đ/au quặn đến mức chẳng để ý xung quanh, không biết lúc đó có ai ở cửa không. Tim tôi đ/ập thình thịch, vừa sợ bị bắt quả tang vừa hoảng lo/ạn, khóc nức nở xin lỗi mẹ.
Thực ra tôi không hiểu bố tôi đang làm gì, nhưng tôi biết đó chắc chắn là việc x/ấu, không thể nói ra.
Mẹ tôi cảnh cáo:
"Chuyện hôm nay, cấm nói với bất kỳ ai, nghe chưa?"
"Nếu tiết lộ, bố mày sẽ đ/á/nh ch*t mày, x/ẻ x/á/c vứt xuống ao cá cho lũ cá chép rỉa thịt."
Tôi nức nở gật đầu, liên tục lặp lại "Con biết rồi".
Mẹ tôi buông tay ra, trả lại áo cho tôi, khóe miệng nở nụ cười đắng nghét:
"Nếu con không phát hiện, mẹ còn có thể tự lừa dối bản thân, đỡ hơn là thừa nhận mình thua cả một con súc vật."
"Nhưng ai bảo con thức dậy! Ai bảo con nhìn thấy! Con đã thấy rồi, nó không thể sống được nữa."
Mẹ tôi thở dài, ánh mắt đượm vẻ thương hại nhìn xuống: "Thật đáng tiếc, sao tối nay con lại phải thức dậy làm gì chứ?"
Bình luận
Bình luận Facebook