8

"Tôi biết ngay là cô mà." Tạ Thế Kỳ cất giọng rất chậm, gọi tên tôi: "Y tá Tiểu Phương, không, nên gọi cô là Thư Viên mới đúng."

Lời vừa dứt, không khí trong phòng lập tức căng thẳng như dây đàn.

Đám vệ sĩ bước lên một bước, vây kín lấy tôi.

Ngay cả các đồng nghiệp của tôi cũng ngơ ngác, không thể hiểu nổi tình huống trước mắt.

"Hai năm rồi, cuối cùng cũng tìm được cô."

Ánh mắt Tạ Thế Kỳ đầy gi/ận dữ hiểm á/c.

Ngón tay anh ta trắng bệch, siết ch/ặt cằm tôi.

Tôi không nghi ngờ gì, chỉ cần anh ta muốn, anh ta có thể tháo rời cằm tôi ngay lập tức.

"Cô biết tôi gh/ét kiểu người nào nhất không?"

Tôi không thể trả lời.

Tạ Thế Kỳ tự hỏi tự đáp:

"Tôi gh/ét nhất kiểu người không nói một lời mà biến mất."

"Nói đi, cô muốn ch*t kiểu nào?"

Phòng im ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Đúng lúc này, đồng hồ điểm 5 giờ.

Hết giờ làm, bà cụ nhà hàng xóm bế A Ngọc đến bệ/nh viện tìm tôi.

Hai bà cháu không hề hay biết chuyện gì đang diễn ra trong phòng truyền dịch.

Vừa bước vào, A Ngọc đã chạy ào đến gọi tôi: "Mẹ ơi!"

Ánh mắt Tạ Thế Kỳ đang ngập tràn tức gi/ận bỗng ngước lên.

Khi nhìn thấy phiên bản tí hon của mình, anh ta sững sờ.

Danh sách chương

5 chương
04/12/2024 13:57
0
04/12/2024 13:54
0
04/12/2024 13:54
0
04/12/2024 13:50
0
04/12/2024 13:49
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận