Yêu nhau được hai tuần, Lam Ngọc muốn chuyển qua sống chung với tôi.
Cậu ta ra hai điều kiện cho tôi lựa chọn:
"Một là anh qua ở chung với em, hai là em qua sống cùng anh. Chúng ta là người yêu mà, phải luôn bên nhau chứ."
Tôi nhún vai, không cho ý kiến. Thế là hôm sau Lam Ngọc tự xách hành lí qua căn nhà trọ tồi tàn của tôi. Tôi mở cửa, chỉ cho cậu thấy căn phòng bừa bộn của mình, cười khẩy:
"Mày có chắc là muốn ở đây không?"
Đồ đạc vứt lung tung, quần áo cũ ném thau ngâm nước chưa giặt, rác rưởi nằm rải rác, nằm ngủ trên chiếu rá/ch rẻ tiền, trong phòng còn có mùi hôi hám.
Lam Ngọc là cậu ấm nhà giàu được nuông chiều từ bé, hẳn sẽ không ở nổi trong căn phòng xập xệ này.
Tuy nhiên, trái ngược với suy nghĩ của tôi, Lam Ngọc vẫn xách đồ đi vào, còn vui vẻ đến đỏ bừng mặt:
"Không sao, được ở cùng anh là em hạnh phúc rồi."
Tôi cạn lời rồi, chẳng hiểu đầu óc tên này bị gì nữa.
Bình luận
Bình luận Facebook