Ba tôi làm việc ngày đêm không nghỉ. Hôm đó khi ba đi làm, tôi lại có một dự cảm chẳng lành cứ như sắp có tai họa lớn xảy ra vậy.
Một hơi nghẹn ứ trong ng/ực không sao lên xuống được, khiến tôi khó thở đến sắp ngất đi. Tôi dốc hết sức bình sinh ôm ch/ặt lấy chân ba.
"Ba... hôm nay đừng đi làm có được không? Sẽ bị g/ãy chân đấy..."
Điều chờ đợi tôi đương nhiên là một cú đạp thẳng vào ng/ực, ba chưa bao giờ tin tôi.
Còn điều gì đang chờ đợi ba? Tôi không dám nghĩ.
Ngày hôm đó tôi sống trong sự lo lắng k/inh h/oàng.
Cuối cùng, vào lúc chạng vạng, lưỡi d/ao số phận giáng xuống.
M/áu thịt vương vãi khắp nơi, nỗi buồn vô tận.
Hôm nay ba tôi đi làm sơ ý bị ngã từ trên cao xuống, g/ãy chân.
Trưởng thôn vội vàng đến báo cho mẹ tôi, ba tôi có thể phải c/ắt c/ụt chi, bảo mẹ nhanh chóng đến bệ/nh viện.
Mẹ tôi thu dọn đồ đạc, giao em trai cho tôi rồi vội vã đi thành phố, tôi ôm em trai chờ đợi suốt ba ngày.
Ba ngày sau.
Mẹ tôi với vẻ mặt tuyệt vọng dìu ba tôi trở về, ba đã mất một chân.
Ngày hôm đó tôi suýt bị đ/á/nh ch*t, họ trách tôi đã nguyền rủa ba.
Là tôi mang đến vận rủi.
Những roj mây giáng xuống như mưa.
Lần này là mẹ đ/á/nh.
"Tao sinh mày ra nuôi mày lớn đến chừng này, mày báo đáp tao như thế hả? Nguyền rủa chính ba đẻ của mày, ng/uồn kinh tế của gia đình đ/ứt gánh, em trai mày sống bằng gì? Đánh ch*t cái con miệng quạ mày, tao đ/á/nh ch*t mày, đ/á/nh ch*t mày..."
Ngay lúc tôi thoi thóp hấp hối, một bàn tay nắm ch/ặt lấy roj mây lẽ ra phải giáng xuống người tôi một lần nữa.
Là dì Lý.
Dì ấy lại một lần nữa, c/ứu tôi.
Ngay lúc mẹ tôi và dì Lý đang đối đầu nhau, ba tôi lại đột nhiên lên tiếng.
"Dừng tay hết đi! Lý Linh Ngọc, có phải mày thích cái con ranh con ch*t dẫm này lắm không? Ba vạn tệ, nó về với mày, có chịu không? Con trai mày sau này chắc cũng chẳng cưới được vợ, coi như trả trước tiền sính lễ."
Ba tôi cười âm hiểm, trông như á/c q/uỷ.
"Nó mới tám tuổi! Đồ s/úc si/nh..."
Nhưng ba tôi không nghe những điều này, ba chỉ u/y hi*p: "Cái loại miệng quạ này tao nhất định không giữ nó ở nhà hại người nữa. Mày không cần nó, tao sẽ cho nó sang nhà người khác, những nhà chịu bỏ tiền ra m/ua loại con gái bồi thường hóa (ám chỉ con gái không có giá trị bằng con trai) mà lại không sinh được con, tâm địa sẽ thế nào? Mày và tao đều biết. Tao làm thế này cũng là vì tốt cho nó, nên mới hỏi mày trước, cũng coi như tao đây làm ba cũng có chút lương tâm với nó."
Dì Lý có chút do dự.
Ba vạn tệ, dù sao cũng không phải là một số tiền nhỏ.
Dì ấy là một mẹ đơn thân nuôi con, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Cho dù có, cũng phải hao tổn hết gia sản rồi chứ?
Tôi từ từ bò đến chân dì, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn.
"Dì... Lý... đừng đồng ý với ông ấy... Con không đáng đâu..."
Nắm ch/ặt lấy ống quần dì, tôi vô cùng khó khăn mở miệng.
Cứ để con ch*t đi.
Giống như con mèo con ch*t cóng trong ngày tuyết rơi.
Sau khi ch*t tùy tiện vứt xuống đất là xong, ch/ôn hay không ch/ôn cũng được, trần gian khổ quá, dù sao con cũng không định đến đây thêm lần nào nữa.
Nhưng tôi không ngờ.
Người phụ nữ cao g/ầy này, sau khi ngồi xổm xuống, đã bế tôi từ dưới đất lên, cũng kéo cả cuộc đời tôi vốn dĩ như bùn lầy này lên.
"Được, ba vạn tệ thì ba vạn tệ, mày chờ đó! Tao về nhà lấy tiền!"
Bình luận
Bình luận Facebook