Tú bà phát lòng từ bi, đồng ý cho hoa nương ăn chút cháo lỏng, một ngày ba bữa, khỏe còn mau chóng tiếp tục tiếp khách, đừng có giả ch*t.
Giả ch*t nữa là không có cơm ăn đâu.
Tú bà nói bệ/nh đã chữa xong, nhưng không có người nào tin.
Mấy ngày trôi qua, mùi tanh tưởi trong phòng hoa nương cũng không che đậy được thêm nữa. Cô ấy ngồi trong vũng nước mủ, đ/au khổ c/ầu x/in tú bà chữa bệ/nh cho cô ấy.
Cô ấy nói: “M/a ma, con mới mười chín tuổi, bị trượng phu cầm cố đưa tới Kim Ngọc Các từ năm mười tuổi, bốn năm qua đã tiếp bao nhiêu khách, lẽ nào không đổi được một lần khám lang trung sao?”
Tú bà che mũi liên tục lùi ra sau, vô cùng chán gh/ét, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý thỉnh cầu của hoa nương.
Lang trung tới rất nhanh, ông ấy nói với tú bà rằng trong cơ thể hoa nương quá ít âm khí, dương khí quá thịnh, vì vậy mới dẫn đến tình trạng khí trắng đục, nhiệt đ/ộc xâm nhập. Dù có chữa khỏi, cũng không thể qu/an h/ệ dễ dàng được nữa.
Thế là tú bà liền hiểu, bắt đầu thu dọn đồ đạc muốn hoa nương trở về nhà mình.
Bà ta vứt cho hoa nương toàn đồ rá/ch nát, những thứ đáng tiền đều bị cư/ớp sạch như thường lệ. Hoa nương c/ầu x/in bà ta để lại chút đồ cho mình, tốt x/ấu gì cũng đã b/án cho tú bà năm năm, cũng không thể một chút đồ cũng không cho, huống chi quay về với hai bàn tay trắng, trượng phu nhất định sẽ đ/á/nh ch*t mình.
Thế nhưng tú bà lại nói, năm năm qua chẳng lẽ không phải bà ta nuôi cô ấy sao? Hoa nương ăn cơm của bà ta, uống nước của bà ta, mặc đồ vàng, đeo đồ bạc, tất cả đều là bà ta cho, tôi tớ nha hoàn gì đó cũng đều là do bà ta thuê, còn có xe ngựa, xe kiệu ra ngoài, có bắt hoa nương bỏ ra một đồng không? Lại còn không biết điều như vậy!
Lẽ nào những thứ này đều do gió Tây Bắc thổi tới à?
Huống chi một lần ra ngoài của hoa nương có thể b/án được mấy đồng? Bây giờ một thân toàn bệ/nh, làm bẩn Kim Ngọc Các của bà ta không nói, việc hôm nay nếu như truyền ra ngoài, còn có mấy văn nhân mặc khánh dám tới Kim Ngọc Các nữa? Mình không bắt cô ấy đền đã là may lắm rồi.
Vả lại, khi xưa trượng phu cô ấy đưa cô ấy tới Kim Ngọc Các cầm cố, đã nói là mười năm, mười năm còn chưa đến, bà ta chê số tiền kia còn không đủ tiền năm xưa tú bà m/ua cô ta, bây giờ tú bà cũng chẳng thèm tiền chuộc thân mà thả cô ấy trở về nhà, không mang ơn đội nghĩa thì thôi, còn muốn đòi tiền? Thời gian tươi đẹp năm năm qua m/ua mất bao nhiêu, tú bà cũng không biết tìm ai đòi tiền bồi thường nữa!
Nói rồi sai người cuốn mấy tấm vải rá/ch, cả mấy bộ xiêm y lót thân của hoa nương, nhét vào tay cô ấy, sau đó cầm gậy đuổi người ra ngoài.
Bình luận
Bình luận Facebook