Chu Vọng đã đến công ty tìm tôi.
Tôi không gặp.
Từ xa nhìn thấy là tránh đi ngay.
Một hai lần, Uất Cẩn Diễn trực tiếp trao đổi với bộ phận an ninh, từ nay Chu Vọng đến nữa thì đuổi thẳng.
Tôi đứng trong văn phòng anh ấy trợn mắt há mồm.
Dù sao cũng là cháu ruột mà.
Sao lại tà/n nh/ẫn đến thế?
Cúp điện thoại, Uất Cẩn Diễn ngẩng mắt nhìn tôi, "Hai ngày nữa anh đi công tác, em về chuẩn bị đi, đi cùng anh."
"Vâng, sếp Uất."
Uất Cẩn Diễn đi công tác chỉ mang theo mình tôi.
Anh đến một thành phố khác giải quyết công vụ.
Vừa hạ cánh đã có xe chờ sẵn bên ngoài.
Uất Cẩn Diễn bảo lái xe thẳng đến căn hộ của anh ở đây.
Đầu óc tôi hơi rối, nhưng vẫn cắn lưỡi tỉnh táo lại.
"...Sếp Uất, em cũng qua đó ạ?"
Câu hỏi này có phần ngớ ngẩn.
Uất Cẩn Diễn chỉ nói: "Có phòng khách."
"Không cần đâu, em ra khách sạn ở."
Tôi khẽ nói.
Uất Cẩn Diễn cũng không ép.
Chỉ bảo tài xế đưa anh về căn hộ rồi đưa tôi ra khách sạn.
Khi anh xuống xe, tôi cũng muốn theo xuống xách hành lý giúp, bị anh lạnh lùng từ chối.
Vô cớ.
Tôi cảm thấy hình như Uất Cẩn Diễn hơi tức gi/ận.
Tài xế hỏi tôi đến khách sạn nào, tôi đọc tên một khách sạn gần căn hộ của Uất Cẩn Diễn nhất.
Có chuyện gì thì còn qua nhanh hơn.
Bình luận
Bình luận Facebook