Một lát sau. Trong phòng ký túc xá lại vang lên tiếng "xoạt xoạt", xen lẫn những ti/ếng r/ên nghẹn ngào, thỉnh thoảng còn lẫn vài câu xin lỗi.
Âm thanh nối tiếp nhau. Thảm thiết vô cùng.
"Đừng nhìn nữa, cậu đi đi." Sau khi xong xuôi việc gỡ miếng tẩy lông bằng sáp, lần này Trì Tiêu cuối cùng cũng không kêu nóng nữa.
Hắn dùng chăn bọc kín từ đầu đến chân, nói giọng đặc sệt: "Tôi cần yên tĩnh."
Tôi đứng im vài giây, thở dài, lặng lẽ rời khỏi phòng hắn.
Chà, đúng là chuyện không thể đỡ hơn.
Một anh chàng đẹp trai cỡ đó, chỉ vì sơ suất của tôi mà thành "đại hiệp không lông mày".
Chắc dạo này Trì Tiêu chẳng dám ra đường đâu. Mà sau chuyện này, có lẽ hắn sẽ càng lạnh nhạt với em gái tôi, bởi gh/ét ai gh/ét cả đường đi mà...
Lấy điện thoại ra, tôi thấy tin nhắn An Đóa gửi nửa tiếng trước.
[Anh ơi, Trì Tiêu thế nào? Có nghiêm trọng không?]
Tôi thấy vô cùng áy náy.
[Bệ/nh thì không nghiêm trọng lắm...] Nhưng tổn thương tâm lý có vẻ khá nặng.
Dĩ nhiên, nửa câu sau tôi không dám nói. Nếu em gái biết chuyện này, chắc sẽ đáp máy bay đến ch/ém tôi ngay.
À, nhắc đến em gái, dạo này có vài chuyện khiến tôi thấy kỳ lạ.
Nó ở tận quê nhà, cách nơi này nghìn dặm. Nhưng luôn nắm bắt được tin tức của Trì Tiêu nhanh nhất. Trì Tiêu tham gia giải bóng rổ, Trì Tiêu vào hội nhóm, Trì Tiêu sốt... tin tức còn nhanh hơn cả phóng viên săn ảnh. Rồi nó lập tức sai tôi đến hiện trường thay nó lấy lòng.
Rốt cuộc làm thế nào được nhỉ?
[May quá may, lo ch*t đi được.]
[Anh vất vả rồi, yêu anh~]
Nhìn tin nhắn của em gái, tôi suy nghĩ hai giây rồi quyết định hỏi điều băn khoăn bấy lâu.
[Làm sao em biết Trì Tiêu sốt?]
Tôi đã nghĩ đến vô số khả năng. Như em gái m/ua chuộc bạn cùng phòng Trì Tiêu, thuê thám tử tư. Thậm chí nghĩ cả chuyện nó có thiên nhãn. Nhưng không ngờ—
[Trì Tiêu đăng story trên WeChat đó.]
"......"
Tôi không có WeChat của Trì Tiêu, đương nhiên không biết nội dung trang cá nhân hắn. Nhưng với hiểu biết của tôi về hắn, hẳn không phải loại người chuyện bé x/é ra to đăng đầy MXH.
[Em chụp màn hình cho anh xem.]
Một lát sau, An Đóa gửi vài tấm ảnh chụp.
Tôi mở ra xem, càng xem càng nhíu mày, cuối cùng như muốn thắt nút.
Nhìn ảnh thì nửa tháng trước hầu như trống trơn, chỉ có hai bài đăng về thanh niên học tập.
Nhưng hai tuần gần đây, nội dung đa dạng hẳn.
[Chiều nay cố lên.] Ảnh kèm áo bóng rổ in tên mình.
[Nghe có vẻ thú vị.] Ảnh tờ rơi đoàn kịch.
[Bốc lửa quá.] Ảnh nhiệt kế 38.5 độ.
"......"
Trúng phóc.
Chương 22
Chương 20
Chương 10
Chương 7
Chương 20
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook