Căn nhà tôi ở là một túp lều gỗ ven biển, cũ kỹ và tồi tàn.
Hai đêm đầu tiên, tôi thức trắng, châm hết điếu th/uốc này đến điếu khác.
Kết quả—
Ngoài tiếng sóng vỗ vào bờ đ/á, tôi chẳng nghe thấy gì cả.
Đến đêm thứ ba, tôi quyết định lên giường ngủ sớm.
Không ngờ, tôi lại tỉnh dậy lúc hai giờ sáng.
Và lần này, tôi nghe thấy tiếng hát vọng lại từ phía biển.
【Xong đời, sắp bị mê hoặc rồi.】
【Vừa từ kênh livestream bên kia qua, con nhỏ kia vừa nghe hát đã đi xuống biển, lập tức bị vô số nhân ngư làm này làm nọ…】
【Hải yêu vào mùa sinh sản đ/áng s/ợ lắm, lần này xem ông streamer còn tỏ ra bình tĩnh thế nào!】
Tôi mở cửa.
Từ xa, tôi thấy vô số nhân ngư quấn lấy nhau dưới nước, cảnh tượng hỗn lo/ạn và d/âm lo/ạn.
Rất nhanh, tôi tìm ra ng/uồn phát ra tiếng hát.
Dưới ánh trăng bạc, một con nhân ngư ngồi trên tảng đ/á ngầm.
Mái tóc bạc phơ khẽ tung bay theo gió biển.
Đôi mắt màu tro nhạt dõi về phía tôi, môi hơi mấp máy.
Giọng hát trầm thấp mà du dương, như tiếng trời rót vào tai tôi.
Mơ hồ, tôi nghe hắn khẽ gọi:
“Lại đây… lại đây…”
Tôi bước đến trước mặt hắn.
“Gọi tôi có chuyện gì?”
Nhân ngư khẽ cười: “Lại gần hơn… xuống biển đi…”
Tôi tiếp tục tiến về phía trước.
Ngay khoảnh khắc mũi giày chạm vào mặt nước, tôi nghe thấy nhân ngư thì thầm:
“Ta… khó chịu quá…”
Tôi lập tức thu chân về.
Ngước mắt lên.
Lần này, tôi mới thấy rõ khuôn mặt hắn ửng đỏ.
Dưới lớp vây bụng, vảy cá hơi tách ra.
Nhìn con cá đực không biết x/ấu hổ trước mắt.
Tôi mặt không đổi sắc:
“Cá lẳng lơ.”
Bình luận
Bình luận Facebook