Chẳng muốn đi làm. Thật sự chẳng muốn đi làm tí nào.
Rốt cuộc con người đi làm để làm gì cơ chứ? Để ki/ếm thêm chút tiền nâng cấp từ đồ ăn chế biến sẵn lên đồ tươi sống? Hay để ki/ếm thêm chút tiền cho sếp nâng cấp từ Mercedes GLS lên Maybach GLS?
Chẳng lẽ lại ng/u ngốc đến mức nghĩ rằng công việc có thể tăng thêm giá trị cho cuộc đời mình? Cái cuộc đời vô nghĩa của tôi, có cần phải lên giá trị không? Nói cách khác, tôi có thật sự cần công việc này không?
Nicotine trong m/áu cuồ/ng lo/ạn nhắc nhở tôi: Mày còn khoản v/ay hai mươi năm cho căn hộ cũ không thang máy trong khu ổ chuột phải trả nữa kìa.
Mẹ kiếp. Tôi cần.
Tôi ngồi tại bàn làm việc, mặt lạnh như tiền gạt tàn th/uốc.
"Anh Đãi, khục khục, anh không hút th/uốc tại bàn làm việc được không?"
Tôi lười nhác ngước mắt, nhìn cậu Omega nhỏ đứng bên cạnh. Cậu ta bịt mũi, cau mày, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
Tôi thu tầm mắt lại, tôi phớt lờ hít một hơi sâu rồi từ từ thả làn khói tròn: "Liên quan đếch gì đến cậu."
Cậu Omega nhỏ sững người. Một lúc sau, cậu ta rụt rè cất giọng: "Khói th/uốc lá hôi lắm mà."
Tôi cười lạnh: "Làm sao mà hôi bằng cái mùi pheromone của các người, còn chẳng kiểm soát được như xì hơi ấy."
Mặt omega đỏ dần lên: "Không hiểu thì đừng có nói bậy, anh là beta không có pheromone, làm sao mà thấu hiểu được."
Beta làm gì không có pheromone?? Pheromone của Beta chính là cái mùi làm việc đầy mình này! À, có lẽ tôi cao cấp hơn chút.
Tôi bóp nhẹ đầu lọc, đảm bảo viên bọc menthol tan hoàn toàn.
Ừm. Tôi là mùi bạc hà. Phiên bản bình dân rẻ mạt của Marlboro Ice Mint, 5 tệ một bao. Nhiều mà rẻ, đủ để tôi thấm vị.
Hút xong điếu th/uốc, tôi lại nhìn cậu ta: "Sao, tỉnh ngộ quay lại làm việc rồi à?"
"Không... không phải. Có bưu kiện gửi đến công ty, lấy xong rồi đi."
Chẳng bất ngờ chút nào.
Cậu ta làm gì có lương tâm. Bằng không đã không bỏ việc giữa thời điểm then chốt nhất, chỉ thản nhiên quăng một câu: "Ái chà sắp đến kỳ phát tình rồi, phải nghỉ một tuần, phần việc của tôi nhờ anh nhé~"
Có lẽ Omega cảm thấy bất tiện, ấp úng: "Anh Đãi, tôi cũng bất đắc dĩ, anh thông cảm chút, còn có anh Hựu mà, về tôi mời hai anh ăn cơm."
Anh Hựu mà cậu ta nhắc đến là một alpha. Đến muộn ba tiếng, vẫn chưa thấy bóng dáng. Là sao nhỉ, không lẽ dọc đường đột ngột lăn ra ch*t rồi, tiếc thật, còn chẳng được tính là t/ai n/ạn lao động.
Vì tinh thần nhân đạo, tôi vào hệ thống nhắn tin, ngạc nhiên phát hiện hắn đã xin nghỉ từ sáng, lý do là đang đến kỳ mẫn cảm, bản năng dâng trào, không thể làm việc.
Ha ha ha, biến mất không một lời nào luôn.
Bình luận
Bình luận Facebook