Sáng hôm sau thức dậy, tôi đã nằm trên giường trong phòng ngủ.

Trên người còn đắp một chiếc chăn lạ.

Tôi đờ đẫn trong giây lát, rồi chợt hiểu là Chu Dật đã giúp mình.

Ôm chăn đi gõ cửa phòng Chu Dật, "Lớp trưởng, dậy chưa?"

Đợi mãi không ai mở, tôi nhìn đồng hồ đã gần trưa, lại gõ thêm hai lần, "Lớp trưởng?"

Cửa mở, Chu Dật chắc vừa rời khỏi giường, trên đầu còn có hai lọn tóc rối.

Bộ dạng này khác hẳn với hình ảnh thường ngày.

"Sao thế?"

Nói xong, tôi nhíu mày, "Cậu bị cảm à?"

"Không."

"Không à, giọng cậu đã khàn cả rồi."

Nói rồi, tôi nhìn vào trong phòng một chút, trên giường Chu Dật chỉ có một chiếc chăn mỏng mùa hè.

Nhìn lại chiếc chăn dày tôi đang ôm, trong lòng có chút áy náy, "Cậu bị lạnh rồi?"

"Không."

Chúng tôi mới chuyển đến, trong nhà chẳng có gì, tôi cũng không nghĩ nhiều, kiễng chân dùng mu bàn tay s ờ trán Chu Dật.

Chu Dật khẽ tránh, tôi không để ý đến sắc đỏ không tự nhiên hiện trên mặt anh, lẩm bẩm, "Hình như không sốt, trong nhà chắc là không có th/uốc cảm, giờ cũng khó nhờ tình nguyện viên mang đến..."

"Tôi không sao, chiều là khỏe thôi." Chu Dật l i ế c nhìn đồng hồ, "Trưa muốn ăn gì, tôi nấu."

"Thôi đi, nấu nướng gì."

Tôi đẩy Chu Dật vào phòng, "Để tôi."

Thực ra tôi chưa từng nấu ăn.

Mở tủ lạnh nhìn một hồi lâu, với quyết tâm cao độ tôi lấy ra hai củ khoai tây.

Rồi mở video hướng dẫn nấu ăn, một tiếng sau, tôi bắt đầu tìm trên Zhihu:

"Người bị cảm có ăn mì gói được không?"

"Họng đ a u nên ăn loại mì gói có vị gì?"

Tôi tìm chăm chú đến mức không nhận ra Chu Dật đã đi tới.

"Tôi không thích ăn mì gói."

Ngẩng đầu lên, Chu Dật đeo khẩu trang cúi người đứng sau lưng, tôi vội che màn hình điện thoại, "Tôi, cái đó..."

"Để tôi nấu."

Chu Dật hỏi: "Nấu mì nhé?"

Tôi cụp vai, "Được."

Cuối cùng vẫn là Chu Dật, người đang ốm, đích thân vào bếp giải quyết bữa ăn của chúng tôi.

Dù đang làm việc tại nhà, tôi phát hiện công việc của Chu Dật chẳng hề giảm đi chút nào.

Ngày nào anh cũng dán mắt vào máy tính bận rộn đến tận khuya.

Tôi ngày nào cũng khuyên anh nghỉ ngơi, Chu Dật vừa ho vừa lắc đầu, "Gần đây phải hoàn thành dự án, không còn cách nào khác."

Không chỉ vậy, anh còn phải dành thời gian chuẩn bị ba bữa cho tôi.

Dù tôi cố từ chối, nhưng không thể cãi lại lời anh, "Tôi không đặc biệt nấu cho cậu, tôi cũng phải ăn chứ. Chẳng lẽ để cậu nấu rồi tôi bị đầu đ ộ c?"

Cứ như vậy cho đến khi khu vực hết phong tỏa, Chu Dật vẫn chưa khỏi hẳn cảm.

Buổi tối tan làm, tôi đến hiệu th/uốc gần đó m/ua th/uốc cảm, rồi vào siêu thị m/ua hai quả lê, định về nấu một nồi nước lê cho Chu Dật.

Dù sao như vậy cũng cho thấy tôi không vô dụng đến thế.

Xách túi đồ về đến dưới tòa nhà khu trọ, tôi gặp một người không ngờ tới.

Là Phương Vũ.

Kể từ cuộc điện thoại hôm trước, tôi đã rất lâu không liên lạc với Phương Vũ.

Cũng là hôm nay gặp cậu ấy, tôi mới nhận ra, hình như đã lâu rồi tôi không nghĩ đến cậu ấy.

Không thể phủ nhận, một phần lớn là do sự hiện diện của Chu Dật.

Tôi ngạc nhiên, "Sao cậu lại đến đây?"

"Nếu tôi không đến tìm cậu, cậu định c ắ t đ/ứt liên lạc luôn, không muốn gặp tôi nữa sao?"

"Không phải, chỗ chúng tôi vừa mới dỡ bỏ phong tỏa."

Hai người từng ngày nào cũng bên nhau lúc đi học, giờ gặp lại chẳng biết nói gì.

Vẫn là Phương Vũ phá vỡ sự im lặng, "Hôm nay tôi đến để giúp cậu dọn đồ."

"Dọn đồ? Dọn đồ gì?"

"Tôi đã nói với chú dì rồi, tạm thời cậu chuyển đến nhà tôi."

Lời Phương Vũ làm tôi khựng lại.

"Cậu dựa vào đâu mà quyết định thay tôi?"

"Tôi là vì muốn tốt cho cậu." Phương Vũ bóp sống mũi, "Cậu ở chung với một người đàn ông, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ thế nào."

"Nhưng cậu cũng là đàn ông."

"Tôi không giống."

"Có gì khác nhau chứ? Phương Vũ, chúng ta chỉ là bạn, không phải người thân."

Tôi thở ra một hơi, "Cậu từng hỏi vì sao sau khi tốt nghiệp tôi ít liên lạc với cậu hơn đúng không? Vì tôi phải giữ khoảng cách. Cậu nói tôi ở chung với một người đàn ông thì khó nghe, nhưng cậu nghĩ việc tôi thân thiết với một người có bạn gái thì không khó nghe sao?"

"Ngữ Yên sẽ không để ý..."

"Nhưng tôi để ý." Tôi nhìn thẳng vào Phương Vũ, "Chúng ta đều là người lớn rồi, đừng trẻ con như vậy nữa."

Tôi quay người định đi, cánh tay phải bỗng bị giữ lại.

Phương Vũ nhìn tôi chằm chằm, "Nếu tôi chia tay, cậu sẽ chuyển đến với tôi chứ?"

Khi câu nói vừa dứt, sau lưng tôi vang lên một giọng nói lạnh lùng, "Làm ơn tránh đường."

Quay đầu lại, không biết từ khi nào Chu Dật đã về, đứng ngay sau tôi.

Tôi vội vàng gỡ tay Phương Vũ ra, không hiểu sao trong lòng còn chút cảm giác có lỗi.

Phương Vũ thấy Chu Dật, hoàn toàn không lùi bước, hai tay đút túi trở lại phong thái ngang tàng thường ngày.

"Chào lớp trưởng Chu, lâu rồi không gặp. Gặp bạn cũ không chào hỏi một tiếng sao?"

Chu Dật ngước mắt nhìn Phương Vũ một cái, chỉ thốt ra hai chữ: "Tránh ra."

Phương Vũ nhún vai, bước sang một bên, cúi người giơ tay, "Mời lớp trưởng."

Trước khi lên lầu, Chu Dật nhìn tôi một cái.

Không nói lời nào.

Nhưng khiến lòng tôi trĩu nặng.

Mấy ngày trước tôi mới nói rằng, dù thích đến mấy cũng không phá hoại mối qu/an h/ệ giữa Phương Vũ và Vương Ngữ Yên, trở thành "người thứ ba".

Thế mà bây giờ lại đứng dưới lầu dây dưa với Phương Vũ.

Anh có nghĩ tôi cố tình gặp Phương Vũ không?

Nghĩ đến đây, tôi hơi h o ả n g l o ạ n, không muốn giải thích thêm, "Phương Vũ, tôi nghĩ chúng ta nên giữ khoảng cách."

Khi tôi lên tới nơi, Chu Dật đã về phòng.

Ngồi đợi ngoài phòng khách đến tận giờ cơm tối anh cũng không ra.

Tôi muốn giải thích, nhưng lại thấy mình không có tư cách để giải thích.

Không hiểu sao tâm trạng rất tệ.

Cảm giác này, còn k h ó c h ị u hơn cả khi biết Phương Vũ tỏ tình thành công.

Tôi biết Chu Dật có thói quen uống nước trước khi ngủ, tôi đặt th/uốc cảm và nồi nước lê đã nấu sẵn lên bàn khách, để lại tờ giấy nhắn, "Tốt cho cổ họng, uống trước khi ngủ."

Thế nhưng sáng hôm sau đi làm, chúng vẫn nằm trên bàn.

Tôi thấy hết cách rồi, Chu Dật đã g i ậ n đến mức ngay cả đồ tôi để cũng không muốn đụng vào.

Danh sách chương

5 chương
06/01/2025 21:03
0
05/01/2025 12:14
0
05/01/2025 12:14
0
05/01/2025 12:13
0
03/01/2025 22:05
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận