Được rồi, là tôi tự cho rằng mọi chuyện đã qua rồi.
Sáng sớm thức dậy, chân tôi mỏi nhừ không thể đứng lên nổi.
Đào Lãng Triệt nhìn bề ngoài đơn thuần lương thiện, nhưng lừa gạt người m/ù thì không chút nương tay.
Lợi dụng việc Kiều Ngôn không nhìn thấy, hắn thỉnh thoảng xoa đầu tôi, lúc lại giả vờ hôn tôi một cái.
Tôi uất ức đầy bụng, muốn phản kháng nhưng sợ Kiều Ngôn suy nghĩ nhiều, đành tự an ủi mình không sốt là được rồi.
Sáng sớm, mưa lâm râm rả rích.
Tôi lục lọi mãi không tìm thấy ô, đành lấy áo che trên đầu.
Đào Tư Thần lặng lẽ giơ ô qua: "Đi chung đi."
Đào Lãng Triệt cũng không chịu thua: "Ô của em to hơn."
Ánh mắt hai người giao nhau, không ai chịu nhường ai.
Tốt lắm, chỉ một đêm thôi mà đã không còn tình huynh đệ rồi.
Cái này đặt vào thời xưa, tôi ắt phải mang danh yêu phi mị hậu.
Ực, sao tôi không thể là hoàng đế chứ?
Thôi được, hoàng đế nào có chuyện làm dưới thế chứ?
Tôi càng nghĩ về hành động sàm sỡ của hai người đêm qua càng tức, đẩy hai đôi tay đang tranh chấp ra, giơ ngón giữa về phía họ: "Hai thằng đần!"
Nói xong, tôi bỏ chạy, đuổi theo Kiều Ngôn.
Hai người họ nhìn chằm chằm sau lưng tôi, như muốn đ/ốt thủng người.
Tôi nổi hết da gà, vừa tự khen mình dũng cảm, vừa nép sát vào Kiều Ngôn hơn.
Bình luận
Bình luận Facebook