Sáng hôm sau, tôi bị đ/á/nh thức bởi... mùi hành phi.
Lúc đầu tôi tưởng mình đang mơ, vì từ khi dọn lên trọ đại học, khái niệm “bữa sáng nóng hổi” với tôi đã được liệt vào dạng cổ tích.
Tôi mở mắt, chớp chớp vài cái cho chắc, rồi gi/ật b/ắn người khi thấy có ai đó đang đứng trong bếp, quay lưng về phía mình, tiếng xào nấu lách tách đều đặn.
Anh m/a.
Không biết có phải vì hoa mắt không mà trông cái dáng đứng kia... hơi bị đẹp.
“Này... anh…” Tôi dè dặt.
“Im. Trứng sắp tới đoạn cần trở mặt.” Anh m/a đáp c/ụt lủn, tay vẫn cầm vá.
Tôi á khẩu.
Một phút sau, một đĩa cơm chiên trứng vàng óng, kèm dưa chua muối giòn, và một bát canh rong biển được đặt lên bàn.
Thẩm Ngôn tháo tạp dề, nghiêm giọng: “Tôi dọn tủ lạnh cậu rồi. Có ba gói mì hết hạn từ hai tháng trước, một quả trứng hư, và cái hộp gì đó màu xanh đen mà tôi nghĩ là nấm nhưng không dám chắc.”
“Ờ... tôi bận học mà…”
“Bận đến mức ăn đ/ộc tố?” Anh m/a chép miệng, đặt khăn lên vai.
“Từ nay tôi lo bữa sáng. Cậu phải ăn đúng giờ. Tối đa 10 phút trễ báo động tôi sẽ lôi cổ dậy.”
Tôi ngơ ngác ngồi xuống bàn, gắp một miếng cơm, chợt dừng lại: “Ờ... h/ồn m/a thì... biết cầm chảo nấu ăn thật à?”
“Tôi không phải m/a thường. Tôi là ‘h/ồn lao động có chuyên môn’, được chứng nhận của đạo quán. Ký hợp đồng xong thì có năng lực chạm vào vật chất. Miễn là không làm á/c, tôi sẽ không tan, không phát khí âm, không ảnh hưởng dương khí người sống.”
“Nghe như robot AI…”
“Còn hơn robot. Robot không biết phân biệt mắm giả đâu.” Anh ta nheo mắt.
Tôi bật cười, lần đầu tiên thấy mình dễ chịu khi có người trong nhà. Dù... người đó không sống.
Đêm hôm đó…
tôi nằm cuộn tròn trong chăn, nhìn lên trần nhà.
Ở ngoài phòng khách, anh m/a đang dùng chổi lông gà quét từng kẽ chân tường, lẩm bẩm: “Chỗ này hơi âm khí… chắc do cái vớ hai tuần không giặt.”
Tôi bật cười lần nữa.
Không biết có phải do anh ta là h/ồn m/a thật hay không, nhưng... đêm nay, tôi ngủ rất ngon.
Bình luận
Bình luận Facebook