12.
Lúc ta xuất hiện trước mặt Quý Hằng, hắn cũng không ngạc nhiên, nhưng trong mắt lại không giấu được ý cười.
Hắn sai người đi sắp xếp chỗ cho Bình An, sau đó đặt chiếc khăn nóng đã chuẩn bị sẵn vào tay ta: “Đi đường vất vả rồi.”
Hắn nhìn ra nghi ngờ của ta, cười giải thích: “Nếu nàng mà không đến thì sẽ không phải nàng nữa.”
Ta cắn răng, hiểu rõ nhau quá cũng không tốt mà.
Chẳng có tí cảm giác bất ngờ nào.
“An Khánh vương khởi binh vội vàng, hậu phương chắc chắn có vấn đề. Ta đã cho người đi tra xét, có lẽ cần hai ngày nữa. Hắn ta khởi binh quá đột ngột và bí ẩn, Ám các nhận được tin tức cũng không nhanh hơn các trạm cảnh báo, chỉ có thể chờ đợi và xem tình hình thôi.”
Ta chỉ vào bản đồ, giải thích với hắn. Lúc ta tới, ta đã đi một con đường hoàn toàn khác với hắn để thu thập các tin tức khác trước.
“Phòng thủ hai ngày không phải là vấn đề. Vấn đề nằm ở chỗ tốc độ hành quân của hắn ta quá nhanh, cứ theo tốc độ như vậy, chỉ sợ…”
Quý Hằng với ta trao đổi ánh mắt.
Ta hiểu ý của hắn, có nội gián.
Cái này ta rất quen thuộc, ta nở nụ cười: “Vậy giao cho ta đi, xử mấy con chuột trong cống ngầm này, là sở trường của Ám các bọn ta.”
Nói xong chính sự, ta vươn vai một cái, một đường bôn ba như vậy thật sự có hơi mệt mỏi, “Vậy ta đi trước….”
“Chờ đã.”
Quý Hằng tiến lên ngăn ta lại, “Ta có một chuyện muốn hỏi nàng.”
“Ngươi hỏi đi.” Ta ngáp một cái.
“Cái hôm thành thân ấy….. Vì sao nàng lại nói ta là…. đoạn tụ? Nàng nghe thấy tin đồn nhảm này ở đâu thế?”
“Tin đồn nhảm?”
Miệng ta há hốc gần như không khép lại được: “Ngươi không phải sao?”
Quý Hằng dở khóc dở cười: "Đương nhiên là không phải rồi!"
Ta ngạc nhiên: “Vậy lần trước ở biên thành, ngươi và tên tiểu…..”
Quý Hằng vội vàng xua tay giải thích:
“Bọn ta không làm gì cả! Hôm đó vừa vào trong phòng ta đã ngửi thấy mê hương nên giả vờ dính chưởng. Hóa ra tình nhân cũ của tên tiểu quan mới chính là người liên hệ, hắn ta ném ta vào một phòng khác, còn hắn với tên tiểu quan kia thì ở chung một phòng. Bọn họ nói chuyện tình báo với nhau, sau đó bắt đầu….. Bởi vì quá ồn nên ta phải điểm huyệt tai của mình, sau đó chẳng nghe được gì cả.”
Ta thốt lên: “Vậy ngươi và Hoàng Thượng…..”
Quý Hằng tuyệt vọng: “Ta và Hoàng Thượng lại càng không có gì!”
Ta càng thêm bối rối: “Vậy hai ngày hai đêm ở bãi săn?”
“Lúc đó Hoàng Thượng bị ám sát, hắn giả vờ bị thương, để không bị lộ tẩy, chỉ có thể để ta giả vờ chăm sóc để dụ kẻ địch ra.”
Quý Hằng nói, hình như đã nhận ra nhiều điều: “Cho nên mỗi lần nàng nhìn thấy ta đi tìm Hoàng Thượng thì luôn tìm cớ rời đi, là bởi vì nàng cho là ta thích Hoàng Thượng?”
Ta bị lộ bí mật, vò vò góc áo nhỏ giọng nói: “Ai bảo mỗi lần ngươi nghe thấy Hoàng Thượng muốn lập ta làm Hoàng Hậu thì sắc mặt lại khó coi như vậy, lại thêm chuyện trước đó, đương nhiên ta sẽ nghĩ…”
Quý Hằng cuống lên, thốt ra: “Đó là bởi vì ta thích nàng! Ta sợ nàng thích Hoàng Thượng sợ nàng vào cung, sợ nàng gả cho hắn!”
Ta đã hoàn toàn choáng váng.
Quý Hằng sợ ta nghe không rõ, tiến lên một bước, cầm tay của ta, giống như lập lời thề: “Ta thích nàng, từ nhỏ đến lớn, từ đầu đến cuối cũng chỉ thích nàng.”
“Vậy, vậy sao chàng không nói sớm….”
Nghĩ đến tâm trạng lên xuống nhiều lần như vậy của mình, mũi hơi nghèn nghẹn, không kìm được nước mắt.
Quý Hằng ôm lấy ta, giúp ta lau nước mắt:
“Trước đây không dám nói, muốn đợi nàng lớn hơn một chút, hiểu rõ về ta hơn. Sau này là không dám nói, nàng cứ luôn như gần như xa, khiến cho ta không nắm chắc được tâm ý của nàng.”
“Ta đã từng nghĩ, tỏ rõ với Thái Hậu tâm ý của ta, cho dù phải ép nàng ở bên lại bên cạnh, ta cũng thực sự không muốn nàng vào cung gả cho Hoàng Thượng. Nhưng nàng lập một bản giao ước như vậy, ta nghĩ có lẽ nàng thật sự không thích ta, cho nên đành phải từ bỏ.”
“Nhưng nàng đã đến đây. Ta vẫn luôn có một chút hy vọng, có lẽ nàng có một chút tình cảm với ta. Tình huống lần này hung hiểm, ta sợ nếu không hỏi, dù có ch*t cũng vĩnh viễn không thể an tâm được.”
Quý Hằng nhẹ giọng hỏi: “Vì vậy, nàng, có thích ta không?”
Giọng nói của ta khàn khàn: “Ừ, thích. Ta vẫn luôn thích chàng.”
“Tốt quá rồi.” Quý Hằng thở phào, ôm ta vào lòng, “Tốt quá rồi….”
Tiếng tim đ/ập của hai chúng ta quá lớn, khiến ta cảm thấy như tim mình như sắp n/ổ tung.
Khoảnh khắc hiểu được tâm ý của nhau thật sự quá tuyệt vời, trong chốc lát, cả hai chúng ta đều không nỡ buông nhau ra.
“Đại nhân! Có tin báo!”
“Á, xin lỗi đại nhân! Hai người cứ tiếp tục ạ!”
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại với tốc độ quá nhanh, tới lúc ta phản ứng lại, theo bản năng đẩy Quý Hằng ra.
Quý Hằng lại nắm lấy tay ta, ghé vào tai ta thấp giọng cười nói: “Đừng x/ấu hổ, nàng là phu nhân ta cưới hỏi đàng hoàng mà.”
Hắn cố tình nhấn mạnh vào hai chữ ‘phu nhân’.
“Ta chỉ sợ chàng vứt hết mặt mũi trước mặt thuộc hạ thôi.”
Ta không cam lòng chịu thua, nghiến răng nói từng chữ, “Phu quân.”
Nhìn đi, lần này mặt hắn còn đỏ hơn cả ta rồi.
Bình luận
Bình luận Facebook