Vào đến bên trong, anh đặt tôi ngồi xuống ghế ở khu chờ. "Ngoan ngoãn đợi anh." Nói rồi, anh vội vã chạy đi làm thủ tục đăng ký. Là gia chủ nhà họ Phó, bình thường nếu có bệ/nh đến viện của tập đoàn, lần nào chẳng được hầu hạ như vua. Chuyện tự tay đăng ký, chắc đây là lần đầu tiên. Phó Diệu lúc này mang chút khí chất đời thường, khiến tôi cảm giác... khoảng cách giữa chúng tôi dường như thu hẹp lại.
"Đi thôi." Phó Diệu quay lại sau khi xong việc.
"Nhanh thế?"
"Ừ, gấp rút xử lý rồi." Anh vừa nói vừa cúi xuống định bế tôi, nhưng tôi không muốn thành tâm điểm nữa, vội đứng dậy.
"Em... em tự đi được mà." Phó Diệu hơi nhíu mày, rõ ràng không đồng tình.
Nhớ lại cảnh "mắc cỡ" khi bị bế vào đây lúc nãy, tôi đành gượng ép ôm lấy cánh tay anh. "Em... em cứ dựa vào anh thế này, đỡ sợ chóng mặt."
Phó Diệu liếc nhìn tay tôi đang quàng qua tay anh, khóe miệng nở nụ cười đầy ẩn ý. "Ôm ch/ặt hơn chút."
"Vâng." Tay tôi ngoan ngoãn siết lại, người nghiêng hẳn về phía anh. Phó Diệu ôm eo tôi, nụ cười trên mặt giờ đã không giấu nổi.
Tôi nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt tuấn tú của anh, trong phút chốc mất h/ồn. Biết đâu, giữa tôi và Phó Diệu, vẫn còn có thể có một kết cục khác?
Chuẩn bị vào phòng khám, điện thoại Phó Diệu đột ngột reo. Anh rút máy ra, nhìn rồi tắt ngay. Nhưng chuông lại vang lên.
Thấy anh định tắt tiếp, tôi vội ngăn lại.
"Có thể là việc quan trọng?" Phó Diệu nhìn tôi một cái rồi mới nghe máy.
"Em vào ngồi trước đi, anh quay lại ngay."
"Vâng."
Dù một mình khám bệ/nh cũng chẳng sao, nhưng không hiểu vì lẽ gì, trong thâm tâm tôi vẫn mong anh ở bên. Tôi đứng trước cửa phòng khám chờ đợi mỏi mòn, nhưng mười phút trôi qua vẫn chẳng thấy bóng dáng anh. Bác sĩ trong phòng cũng không kiên nhẫn nữa.
"Tôi đã kê vài phiếu xét nghiệm, anh xuống làm kiểm tra thường quy đi."
Lúc này hàng chờ khá đông, Phó Diệu vốn nhờ qu/an h/ệ cho tôi chen ngang, tôi không nỡ vì mình mà làm phiền người khác, đành gật đầu nhận phiếu rời đi.
Ra khỏi phòng, tôi lấy điện thoại gọi cho Phó Diệu. Máy báo đang bận. Hóa ra cuộc gọi chưa xong, bảo sao anh chưa quay lại. Dù lòng dạ hơi buồn, tôi vẫn tự mình cầm phiếu đi làm xét nghiệm.
Bình luận
Bình luận Facebook