Người Đàn Ông Hiền Lành Quyết Làm Liều Rồi

Người Đàn Ông Hiền Lành Quyết Làm Liều Rồi

Chương 4

11/12/2025 01:34

Lâm Nghiễn Sinh cảm thấy cuộc đời mình giống như một ngăn kéo.

Kéo ra hay đẩy vào đều theo đường ray đã định, hoạt động có giới hạn, vuông vắn, chỉ chứa toàn đồ dùng giá rẻ.

Như vậy là anh đã thấy đủ, thấy hài lòng rồi.

Tốt nhất là cái ngăn kéo này đến ch*t cũng không cần sửa chữa.

Từ thời thiếu niên, anh đã chẳng có tham vọng lớn lao, chỉ muốn làm một người bình thường, hiền lành và lương thiện.

Anh còn nhớ hồi đi học cấp ba.

Lúc ấy, thành trại còn phồn hoa hơn bây giờ, phố Quang Minh từ sáng đến tối xe cộ như nước, hỗn lo/ạn mà ngông nghênh.

Bạn cùng lớp đến khi tốt nghiệp chỉ còn chưa tới một phần ba, đứa nào đứa nấy đều sớm bước chân vào xã hội.

Có đứa biến mất tăm, có đứa lại nổi danh một thời.

Một bàn tay cơ bắp săn chắc, đeo đồng hồ Rolex vàng nguyên khối kiểu con hàu, hất rèm vải màu chàm sang một bên.

Từ mu bàn tay lên đến cổ tay áo ngắn đều kín đặc hình xăm xanh đen, một con kỳ lân giương nanh múa vuốt giữa ngọn lửa.

“Gấp cái gì? Chậm một bước con nhà cậu cũng đâu có bị gi*t.”

Người đàn ông vừa nói vừa vén rèm bước vào.

Hắn có một gương mặt cực kỳ đẹp.

Vừa xuất hiện, như mặt trời sắp lặn trên đường chân trời biển tối bỗng lóe lên một tia sáng chói, x/é toạc không khí lạnh ngắt.

Mọi người lập tức biến sắc.

Ông chú đang ngồi cũng đứng bật dậy.

“Ông chủ La, sao lại đích thân ghé qua vậy?”

“Đi cùng bạn một chuyến thôi.”

Hai bên khách sáo vài câu.

Chỉ một điếu th/uốc lá đưa qua, nguy cơ lập tức tan biến.

Chẳng có ân oán nào mà cho đủ mặt mũi lại không qua được.

Cuối cùng.

Lâm Nghiễn Sinh thuận lợi dẫn Tần Tuấn rời đi.

Anh nhỏ giọng: “Suỵt!”

Tần Tuấn muốn nói lại thôi.

Anh biết cậu muốn hỏi gì.

Muốn hỏi người kia là ai.

Nếu nhất định phải giới thiệu, anh đành đáp: Đây là bạn học cũ của chú, cùng trường hai năm, tên La Diệu Sơn.

Thật sự anh đã hết cách rồi.

Anh cũng không ngờ La Diệu Sơn lại đồng ý giúp.

Hồi nhỏ, hai người hay đi chung một con đường về nhà, nhưng hầu như chẳng nói chuyện.

Bạn bè ư?

Thật sự không tính là vậy.

Cho đến trước ngày nghỉ học.

Hôm đó, trên xe điện ngẫu nhiên có hai chỗ trống liền nhau.

Hai người ngồi cạnh vai.

La Diệu Sơn đột nhiên nói: “Tao nghỉ học rồi.”

Lâm Nghiễn Sinh ngẩn ra, không biết đáp gì: “…”

“Sau này mày tính sao?”

“Cái gì?”

“Tụi nó lại b/ắt n/ạt mày nữa đấy.”

Lâm Nghiễn Sinh ôm ch/ặt cặp sách.

Lúc ấy La Diệu Sơn vẫn chỉ là một thiếu niên, da ngăm đen, trên người chưa có một hình xăm nào, đầu cạo trọc, nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc rồi nói: “Lâm Nghiễn Sinh, nhẫn nhịn trăm lần không thành vàng đâu, chỉ thành bùn nhão cho người ta giẫm lên thôi.” Nói xong, hắn xuống xe.

Sau đó khi nghe lại cái tên “La Diệu Sơn” thì đã mấy năm sau, lúc hắn mở cửa hàng đầu tiên.

Mấy năm trôi qua, đứng trên đầu sóng thời đại, liên tục mở rộng gấp bội.

Nghe nói hiện tại dưới tay hắn có hơn chục hộp đêm, phòng bi-a, còn đang chuẩn bị thành lập công ty điện ảnh.

Người đàn ông đi trước họ, hút th/uốc, khói trắng xám nồng nặc bay ngược lại.

“Cảm ơn cậu. Khụ…” Lâm Nghiễn Sinh cố nhịn, “…Thật sự không biết phải cảm ơn cậu thế nào mới đủ.”

La Diệu Sơn nghe vậy quay đầu lại.

Thấy anh như thế, vừa ngạc nhiên vừa như đã đoán trước, cười cười rồi tiện tay ném điếu th/uốc đang hút dở xuống đất, nghiền tắt.

Nói: “Chỉ là việc nhỏ thôi. Chừng nào rảnh cậu mời tôi một tô mì chân giò là được.”

Nhìn anh một cái, lại đổi lời: “Hôm nay nóng thế, hay mời tôi lon nước cũng được?”

Lâm Nghiễn Sinh vội vàng: “Được, được chứ.”

Rất nhanh đã m/ua ba lon nước ngọt.

Cách dòng xe cộ, ngẩng lên nhìn, La Diệu Sơn đang nói chuyện với Tần Tuấn, lại châm một điếu th/uốc khác, không biết nói gì mà cười lớn.

Lại gần mới nghe rõ.

La Diệu Sơn: “…Trầm ổn? Ý mày là cái thằng hay khóc nhè Tiểu Nghiễn Sinh ấy hả?” Đáy mắt đầy hoài niệm.

Lâm Nghiễn Sinh vội chạy tới: “Đừng nói x/ấu tôi!”

La Diệu Sơn: “Hahaha.”

.

Về đến nhà.

Việc đầu tiên là kiểm tra xem Tần Tuấn có thật sự nguyên vẹn không.

Tần Tuấn đứng im tại chỗ, như con búp bê để mặc anh xoay qua lật lại.

Cậu mấy lần muốn mở miệng, nhưng không tìm được thời cơ.

“Sao lại có vết bầm! Họ đ/á/nh con à?”

“Khiêng đồ thì bị va thôi ạ.”

“Có ai ép con ăn cái gì kỳ lạ không?”

“Không có.”

Cứ thế mà hỏi từng thứ một.

Tần Tuấn vừa trả lời vừa nhớ lại lời người đàn ông xăm trổ nói bên đường: “Chú mày vẫn chẳng thay đổi. Trước đây cũng thế, nhìn gì cũng đơn giản, người là người, s/úc si/nh là s/úc si/nh, rõ ràng rạ/ch ròi. Thật là cái thằng hiền lành. Nếu không phải vì mày, chắc cả đời nó cũng không tìm tao.”

Cậu đã khiến chú phải mang món n/ợ ân tình lớn.

Cậu buồn bực hỏi: “Chú ơi, người kia… phải làm sao đây?”

“Ai?” Lâm Nghiễn Sinh đang mải lo cho Tần Tuấn, nhất thời chưa kịp phản ứng, “À, con nói La Diệu Sơn à.”

Thật ra anh cũng không biết, nhưng vẫn cứng miệng, “Chú sẽ giải quyết được.”

Giải quyết thế nào?

Môi Tần Tuấn mím thành một đường thẳng.

Cậu lại không phải không biết chú đã cùng đường mạt lộ rồi sao!

Lấy gì trả đây?

Một cảm giác bứt rứt khó nói chậm rãi gặm nhấm trái tim cậu.

Vẫn chưa đủ, cậu vẫn chưa lớn đủ.

Tần Tuấn trong lòng rất khó chịu: “Người đó có vẻ… hơi kỳ lạ, đúng không chú?”

Lâm Nghiễn Sinh tức đến bật cười.

Thật sự muốn đ/á/nh người, nhưng lại không biết xuống tay mạnh, giơ tay lên, cuối cùng rơi xuống chỉ còn là mấy cái vỗ nhẹ hều: “Giờ con mới biết là kỳ lạ à!!!”

Tần Tuấn cúi đầu: “Con sai rồi, chú.”

Nhìn thằng nhóc ngày càng lớn này, lòng Lâm Nghiễn Sinh ngổn ngang trăm mối.

Ngàn lời muốn nói cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài nghẹn ngào: “Lần sau con mà còn tự dấn thân nữa, chú sẽ không quản con nữa đâu.”

“Vâng.”

Tần Tuấn ôm lấy anh.

Coi như câu trả lời.

Lâm Nghiễn Sinh nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, nước mắt rơi xuống.

Vừa mới bị trêu là hay khóc cơ mà.

Anh vốn không muốn khóc, giọng nghẹn trong cổ họng.

Thật ra việc c/ứu A Tuấn, anh cũng có chút tâm tư nhỏ.

A Tuấn, chú chỉ còn mỗi mình con là người thân thôi.

Anh nghĩ.

.

Năn nỉ bên trường học mãi cuối cùng cũng đồng ý cho Tần Tuấn đi học lại.

Nhưng về chưa được hai ngày đã đến kỳ thi lớn.

Lâm Nghiễn Sinh lo muốn ch*t.

Anh giục cậu ôn bài, mỉa mai: “Bỏ lỡ bao nhiêu bài, chú xem lần này con làm thế nào?”

Tần Tuấn thì như không có chuyện gì.

Thi xong là lập tức nhanh chạy qua xưởng bánh gần nhà làm công tạm thời.

Mỗi ngày về toàn mùi thức ăn thơm phức, kèm theo vài cái bánh ngọt.

Đến ngày phát bảng điểm.

Lâm Nghiễn Sinh nhìn một cái.

“?”

Sao vẫn nhất toàn trường thế này?

Hỏng rồi.

Học phí kỳ sau anh còn chưa xoay được!

Phải làm sao bây giờ?

Phải làm sao bây giờ?

Hôm nay.

La Diệu Sơn hẹn anh gặp mặt.

Danh sách chương

5 chương
11/12/2025 01:35
0
11/12/2025 01:35
0
11/12/2025 01:34
0
11/12/2025 01:34
0
11/12/2025 01:34
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu