Tôi choáng váng.
Chuyện gì thế này, ông xã mới thêm lại là bạn thân của tôi?
Tôi liếc nhìn avatar trên điện thoại - nền đen với nét vẽ trắng tạo thành khuôn mặt cười.
Nói thật thì avatar của anh ấy trông như tội phạm truy nã.
Ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Trần Thuật, hình như anh vẫn còn hậm hực chuyện tôi l/ột quần anh, không có ý định giải thích.
Tôi nuốt nước bọt, lục lại ký ức xem mình đã thật sự phạm tội gì chưa.
Nếu có tội thật thì thi cử cái nỗi gì.
Tôi mở khung chat, từng dòng tin nhắn hiện lên:
“Anh nằm 180°”
“Em ngồi 90°”
“Dựng một khung xươ/ng.”
“Hệ tọa độ chỉ có góc phần tư thứ nhất và thứ hai.”
“Thay vị bác sĩ đó.”
“Anh sẽ kiểm tra sức khỏe toàn diện cho em.”
“Và trên chuỗi gene của em.”
“Cấy đột biến yêu anh.”
Kèm theo một tấm ảnh.
Khi phóng to, mặt tôi đỏ bừng.
Toang rồi.
Tôi chợt nhớ trước đây mình từng b/án hàng online.
B/án cái gì ấy nhỉ...
À, Bảo Bảo Ba Thế (bcs).
Ừm.
Hồi mới tốt nghiệp đại học, tôi cũng học đòi khởi nghiệp.
Lúc ấy add hết người trong trường, còn nhờ phát tờ rơi sang trường bên.
Trường G bên cạnh là kiểu trường huấn luyện cường độ cao.
Nghe nói thể lực bọn họ rất tốt, nhu cầu lớn.
Không ngờ linh cảm thành sự thật - add nhầm ông chồng tương lai.
Tôi nhe răng cười toe toét, ra vẻ nịnh nọt nhìn Trần Thuật.
Mặt anh lạnh như tiền, như đang chờ xem tôi xoay xở thế nào với đống tin nhắn quấy rối trong chat.
Tôi cố biện minh:
“Ha ha em có tầm nhìn xa không nào?”
Không phản ứng.
“Ha ha duyên phận giữa bọn mình thật sâu đậm nhỉ?”
Im lặng.
"Ha ha thật ra em thích kinh doanh nhỏ cho vui thôi!"
Vẫn im.
"Ha ha hàng này xịn lắm, khách dùng xong đều khen ngợi hết!"
Bất động.
"Hay chúng ta thử đi?"
"Ừm, thử kiểu gì?" Trần Thuật luôn im lặng bấy lâu lại đáp lời.
Bình luận
Bình luận Facebook