Con Gái Trở Về

Chương 8

14/09/2025 11:33

Màn hình vụt tối sầm, từng đám bông tuyết điện tử n/ổ tung.

Trong chớp mắt, những con số co quắp như lũ sâu bọ đang giãy ch*t.

Khi mọi thứ lắng xuống, đồng hồ hiển thị ngày 1/5/2011, 9 giờ 7 phút.

Tôi không tin vào mắt mình, thử đi thử lại mấy lần nhưng kết quả vẫn vậy.

"1/5/2011, 9 giờ 7 phút."

Hóa ra đây là giới hạn thời gian tôi có thể điều khiển.

Tôi chỉ có thể lùi về 24 phút - đúng 24 phút trước khi Thiên Thiên ch*t.

Từng giây đều quý giá.

Tôi hít sâu, r/un r/ẩy bấm số điện thoại của chính mình.

Trong khoảnh khắc sinh tử này, tôi không tin tưởng bất kỳ ai ngoài bản thân.

Nhưng khi ấn nút gọi, điện thoại vang lên giọng nữ ngọt ngào:

"Số máy quý khách vừa gọi không tồn tại, xin kiểm tra lại..."

Tôi không có thời gian nghe hết, bực bội cúp máy, gọi lại mấy lần vẫn không được.

Có lẽ chiếc iPhone 4 thần kỳ này không cho phép gọi cho chính chủ.

Chuyển hướng, tôi bấm số Chu Nghị Phong.

Chuông kêu khoảng bảy tám tiếng, Chu Nghị Phong mới chậm rãi nghe máy.

"Alo, Nhược Lâm à, anh đang bận lắm, nếu không có việc gì quan trọng thì..."

"Dù là dự án mấy triệu mấy chục triệu hay mấy trăm triệu, hủy hết cho em!"

Tôi gầm lên.

"Chu Nghị Phong! Anh nghe cho kĩ: Lập tức lái xe về nhà ngay! Có kẻ đang mai phục định gi*t Thiên Thiên!"

"Giữa ban ngày ban mặt em nói cái gì thế? Em..."

Giọng anh chợt khựng lại khi nghe tiếng thở gấp của tôi.

"Thật sao?"

Vợ chồng mười mấy năm, anh biết tôi không bao giờ đùa cợt về chuyện này.

Anh không nói gì nữa, có vẻ như đang phanh gấp, quay đầu xe phóng đi.

Tôi nghe thấy tiếng lốp xe quay nhanh, m/a sát với mặt đường nhựa tạo ra âm thanh chói tai.

Tim tôi thắt lại.

Chu Nghị Phong, nhanh lên! Mạng sống Thiên Thiên trong tay anh đấy!

Tôi siết ch/ặt điện thoại, mồ hôi lạnh túa ra.

Mắt dán vào màn hình: 9h9... 9h10... 9h11...

Công ty cách nhà chỉ 2km.

Mười phút là đủ.

Chỉ cần anh về trước 9h34 - thời điểm Thiên Thiên bị hại - mọi chuyện sẽ khác.

"Còn kịp mà, nhất định kịp..."

Tôi tự trấn an.

Đúng lúc ấy, đầu dây bên kia vang lên một tiếng n/ổ long trời.

Rầm!!!

Tiếng động quá lớn, dù cách một chiếc điện thoại, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng n/ổ lớn.

"Chu Nghị Phong! Anh làm sao rồi?!"

Dù tôi có gào thét thế nào, đầu dây bên kia vẫn im lặng.

Tôi sững sờ, ngước mắt lên, nhìn xung quanh.

Những bóng người quen thuộc lại ùa đến, lướt qua lướt lại.

Các đồ vật trong phòng trôi nổi, lắng đọng, thay đổi và di chuyển.

Tôi vô thức quay đầu lại, muốn nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.

Nhưng rèm cửa lại che khuất, đột nhiên xuất hiện một tấm gương toàn thân.

Trong gương phản chiếu rõ ràng một bóng người.

Tôi chỉ nhìn một cái, đã sợ đến mức khuỵu xuống đất.

Người trong gương rõ ràng là một con quái vật, không có tay, không có chân, vai và đùi chỉ là những khối thịt tròn chọi, chỉ có một cái đầu trắng bệch, nằm trên vai.

Và con quái vật này, không phải ai khác, chính là tôi.

Danh sách chương

5 chương
14/09/2025 11:33
0
14/09/2025 11:33
0
14/09/2025 11:33
0
14/09/2025 11:33
0
14/09/2025 11:33
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu