Sau đó tôi chẳng nhớ gì nữa. Khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong ký túc xá.
Tôi ngớ người mất hai giây, vội vàng bật điện thoại kiểm tra thì phát hiện bài tập hôm qua đã được chụp ảnh nộp lên từ lúc nào.
Thở phào nhẹ nhõm, tôi thầm cảm thán:
"Học bá đỉnh thật đấy!"
Đang định ngồi nhớ lại mấy chi tiết trao đổi với học bá tối qua, đúng lúc nhỏ bạn cùng phòng hớn hở hỏi:
"Cậu với trợ giảng có qu/an h/ệ gì thế hả?"
Trợ giảng? Liên quan gì ở đây?
Tôi ngơ ngác, còn nó thì tròn mắt:
"Tối qua trợ giảng đưa cậu về đấy!"
Tôi nghẹn họng. Nó còn bồi thêm:
"Cậu còn níu áo người ta không cho đi, bắt tiếp tục... làm cho mình nữa kìa."
Rẹt—Tôi nghe thấy tiếng n/ão mình co rúm lại.
Bỏ qua hàm ý mơ hồ trong giọng điệu của đứa bạn, tôi r/un r/ẩy hỏi:
"Trợ... trợ giảng của chúng ta... họ Quý à?"
Nó nhìn tôi như vừa phát hiện ra sinh vật lạ:
"Quý Thần Dần đấy! Nhân vật nổi tiếng đẹp trai nhất khoa mà cậu không biết tên á?!"
Áaaaa!
Tiêu rồi! Tôi cứ tưởng anh ta là nghiên c/ứu sinh tiến sĩ,nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng anh ta lại là trợ giảng.
Tôi còn gọi anh ta là đồ bi/ến th/ái...
Trong khi bạn cùng phòng của tôi vẫn đang hỏi, tin nhắn của trợ giảng đã hiện lên:
[Em Từ Tuấn Đại.]
Khựng lại, tin thứ hai hiện ra:
[Lên văn phòng tôi một lát, phòng 303.]
Ha ha! Xong đời tôi rồi! Thế giới cuối cùng cũng đi/ên lo/ạn thật rồi hu hu...
Bình luận
Bình luận Facebook