Tôi bất đắc dĩ bước lại gần, đưa tờ đề thi chi chít dấu gạch đỏ cho anh.
Anh ngồi trên sofa, tỉ mỉ giảng giải từng câu.
Nhưng sự tập trung của tôi dần tan biến, tôi lén ngáp một cái, mí mắt khép dần.
Một tia chớp x/é toang màn đêm, rèm cửa lay động, bóng đen lập lòe trên nền nhà.
Tôi hét "ối" một tiếng.
Nhảy chồm lên người anh, hai tay ôm ch/ặt lấy.
"Chú ơi... có... có m/a..."
Anh khẽ gi/ật mình, cúi đầu hỏi tôi:
"Bản chất của thế giới là gì?"
Hả???
Không những không dỗ dành, anh còn lấy đề thi của tôi ra hỏi.
Tôi nhắm nghiền mắt đáp:
"Vật chất..."
"Thế giới tồn tại khách quan dựa trên vật chất chứ không phải ý thức."
Giọng anh trầm ấm như giáo sư triết học.
"Hiện tượng sấm chớp chỉ là phản ứng vật lý thông thường, không liên quan đến q/uỷ thần. Việc đem ý thức thần thánh hóa thành thực thể siêu nhiên có quyền năng chi phối vạn vật, đảo lộn mối qu/an h/ệ vật chất - tinh thần, chính là biểu hiện điển hình của chủ nghĩa duy tâm."
Tôi: ...
Được rồi, ông chú đúng là bậc thầy thuyết giáo.
Anh lại hỏi tiếp:
"Hiểu chưa?"
"Hiểu... đến mức tẩu hỏa nhập m/a rồi..."
Đúng là cao nhân, tôi đã ngồi lên đùi mà vẫn bình thản giảng bài.
Tay tôi nắm ch/ặt cổ áo sơ mi anh, run run:
"Nhưng em... em thực sự sợ mà."
"Chú ơi, em nhớ nhà... nhớ ba em quá..."
Ba tôi cũng ra đi trong một đêm mưa như thế. Từ ngày ấy, tôi thành đứa mồ côi không nơi nương tựa.
Quý Hoài Thanh đặt tờ đề thi xuống, xoa đầu tôi.
Giọng dịu dàng: "Đừng sợ, nơi này chính là nhà của em."
Tai áp vào lồng ng/ực anh, nhịp tim đều đặn dần xua tan nỗi kh/iếp s/ợ.
"Quý Hoài Thanh..."
"Ừm?"
"Chú giống ba em quá."
Thậm chí còn quản tôi ch/ặt hơn cả ba...
Anh nhíu mày, thoáng nghi ngờ:
"Anh già đến thế sao?"
"Anh biết 'bạn trai kiểu bố' là gì không?"
Ánh mắt anh lộ vẻ không hiểu.
Tôi liều lĩnh vòng tay qua cổ anh, thì thầm bên tai:
"Daddy~"
Người anh khựng lại. Ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo:
"Bé Ngoan, xuống ngay."
Tôi cắn môi, gi/ận dỗi:
"Anh đúng là gh/ét em!"
Yết hầu anh chuyển động. Đẩy tôi ra khỏi người, đứng dậy:
"Em còn nhỏ, chưa hiểu thế nào là tình cảm thực sự."
Giọng anh khàn đặc.
Tôi đứng phắt dậy, ôm eo anh từ phía sau:
"Em đã trưởng thành rồi, đâu phải trẻ con. Sao lại không hiểu?"
Mối hôn ước giữa họ Quý và họ Lâm được định đoạt từ đời ông nội.
Nhà họ Quý có hai cháu trai - một người hơn tôi mười tuổi, người kia hơn ba tuổi.
Hồi nhỏ, ông Quý thường hỏi tôi chọn ai, ông bảo:
"Anh cả đẹp trai, giỏi ki/ếm tiền, tính tình tốt."
"Em trai cũng đẹp trai."
Nhưng tôi nào thiết gì ngoại hình. Đơn giản tôi thích người nhiều tuổi hơn.
Người lớn tuổi biết chiều chuộng.
Ba tôi đột ngột qu/a đ/ời, chính Quý Hoài Thanh đã đón tôi từ tang lễ về nhà.
Anh chăm sóc tôi chu đáo.
Tôi ngày càng phụ thuộc và thích anh.
Nhưng anh luôn giữ vẻ lạnh lùng khó tiếp cận, cổ hủ và khô khan.
Trước những lần tôi tỏ tình hay trêu chọc, anh chỉ lạnh nhạt nhắc:
"Vào học bài đi."
Bình luận
Bình luận Facebook