Tôi cố gắng uốn nắn lại suy nghĩ của Hoắc Dịch:
"Anh sắp kết hôn rồi thì nên dứt khoát với em cho xong đi. Sao có thể đối xử tệ với người ta như vậy được?"
Hoắc Dịch nhíu mày, rõ ràng không hiểu thấu:
"Ý em là gì? Em định rời xa anh?"
Nhận ra hội chứng "tổng tài ngạo mạn" của anh sắp phát tác, tôi vội vã xoa dịu:
"Không phải đâu! Ý em là sự tồn tại của em sẽ ảnh hưởng x/ấu đến hôn nhân của anh."
"Hơn nữa cuộc hôn nhân này liên quan đến hai tập đoàn, nhất định phải đối đãi thận trọng."
Lời lẽ có lý có tình này khiến Hoắc Dịch nghe theo, hàng lông mày cau lại của anh dần thả lỏng:
"Em nói đúng..."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, bỗng nghe giọng anh chuyển hướng gấp gáp:
"Nhưng anh không muốn xa cách em."
"Hả? Anh thích em à?"
Câu hỏi vừa buông, Hoắc Dịch hoàn toàn đơ người.
Mãi sau anh mới thốt ra:
"Em là omega của anh."
Tôi phẩy tay tỉnh bơ:
"Ủa, có sao đâu, dù gì cũng chưa có đ/á/nh dấu vĩnh viễn mà."
Hoắc Dịch và tôi nhìn nhau chằm chằm. Anh trông có chút bồn chồn, còn tôi thì thản nhiên đáp trả.
"...Vẫn không được. Anh không đồng ý."
Biết tranh cãi thêm cũng vô ích, tôi bĩu môi im bặt.
Anh ấy không đồng ý, nhưng sẽ có rất nhiều người đồng ý thôi.
Bình luận
Bình luận Facebook