Dù đây là một tin vui, nhưng trụ sở chính của công ty này lại cùng thành phố với công ty của Giang Yến, thậm chí nằm rất gần nhau.
Điều này khiến tôi mỗi ngày đi làm đều phải dè chừng, sợ bị Giang Yến nhìn thấy làm thay đổi cốt truyện, khiến mọi nỗ lực đổ sông đổ biển.
Lần đầu gặp lại Giang Yến sau khi bỏ trốn là ở quán cà phê.
Tôi đứng thu mình ở bên kia đường, nhìn vào cửa sổ, thấy Giang Yến đang vừa uống cà phê vừa xem tài liệu.
Xe cộ qua lại tấp nập, tôi vội lau những giọt nước mắt lăn dài.
“Giang Yến, em nhớ anh nhiều lắm. Chúng ta sắp được gặp nhau rồi.”
Như có linh cảm, Giang Yến đột nhiên ngẩng lên nhìn về phía tôi.
Tôi gi/ật mình, vội vã trốn vào con hẻm nhỏ.
Tim đ/ập thình thịch, tôi không dám ngoái lại nhìn thêm lần nào nữa, quay lưng bỏ đi.
Thất thần trở về căn phòng thuê, tôi nhìn tấm ảnh chụp chung đặt ở đầu giường, thứ duy nhất tôi dám in ra rồi mang theo.
2 năm qua không biết tin tức gì về Giang Yến, mỗi khi nhớ anh, tôi chỉ biết ngắm ảnh.
1 năm nữa trôi qua, ngày hợp tác cận kề khiến cả công ty căng thẳng, riêng tôi lại hồi hộp vì sắp được gặp Giang Yến.
“Chỉ còn một thời gian ngắn nữa thôi... Sắp rồi…”
Thực lòng tôi không chắc chắn, không biết 3 năm biệt tích này sẽ đổi lấy kết quả gì.
Liệu Giang Yến có còn yêu tôi không?
Anh có còn liên lạc với nữ chính không?
Hay đã có người mới xuất hiện?
Kể từ đêm sinh nhật bỏ trốn, tất cả đều là ẩn số.
Với tâm trạng nửa lo nửa mong, cuối cùng ngày hợp tác cũng tới.
Buổi gặp mặt diễn ra tại chi nhánh công ty của Giang Yến ở thành phố lân cận.
Bước vào sảnh, tim tôi đ/ập lo/ạn nhịp.
Do công ty của Giang Yến chủ động hợp tác, đoàn của họ đã chờ sẵn trong phòng họp.
Là người đàm phán chính, tôi bước vào đầu tiên.
Cánh cửa mở ra, gương mặt quen thuộc đ/ập vào tầm mắt.
“Lần đầu gặp mặt, tôi là Thời Ngôn đến từ công ty S. Anh hẳn là Giang Yến đúng không? Xin chào!”
Tôi đưa tay phải ra, giọng khẽ run.
Giang Yến g/ầy hơn trước, đường nét góc cạnh.
Thấy tôi, đôi mắt anh chợt tối sầm.
Im lặng một lát, anh siết ch/ặt bàn tay tôi.
Lực nắm mạnh đến đ/au nhói, Giang Yến thì thầm: “Lâu rồi không gặp, Thời Ngôn.”
Suốt buổi họp, ánh mắt Giang Yến không rời khỏi tôi, như thợ săn phát hiện con mồi đào tẩu.
Thú thật, tôi chưa từng thấy anh như vậy.
Giang Yến có h/ận tôi không?
Có chứ, vì 3 năm trước chính tôi là người để lại hai chữ “chia tay” rồi bỏ đi mà.
Khi dự án được trình bày xong cũng là lúc đêm xuống.
Khác với nguyên tác, công ty S không lập tức đồng ý, nhưng tôi đã phê chuẩn ngay.
“Đêm đã khuya, về bây giờ cũng không kịp. Công ty chúng tôi đã đặt khách sạn, mọi người nghỉ ngơi ăn mừng nhé?”
Chưa kịp đáp, ánh mắt Giang Yến đã hướng thẳng vào tôi.
“Anh Thời sẽ không từ chối chứ?”
Đôi mắt ấy vẫn quyến rũ như xưa, khiến tôi đỏ bừng cả mặt.
“Được... Anh Giang đã nhiệt tình như thế, bên tôi đâu thể từ chối.”
Tôi né tránh ánh nhìn của anh, sợ để lộ đôi má ửng đỏ.
Giang Yến liếc tôi một cái rồi quay sang dặn dò trợ lý.
Nhìn ánh đèn thành phố ngoài cửa kính, tôi thấy bóng anh qua lớp phản chiếu vẫn đang dán mắt vào mình.
Với tình hình này, sau bữa tối, tôi thật sự cần giải thích rõ với Giang Yến.
Bình luận
Bình luận Facebook