03
Lần thứ hai nghe được tên Lục Uẩn, là ở đại hội lớp thứ hai.
Chủ nhiệm lớp trên nói có bạn học lớp này lúc chơi bóng rổ bị trẹo chân, đã cưỡ/ng ch/ế yêu cầu lớp 12
không thể tiếp xúc với bóng rổ nữa, cưỡ/ng ch/ế các học sinh còn lại sau đó phải ít tiến hành loại vận động nguy hiểm này, để tránh chậm trễ học tập.
Sau khi nói xong, thầy cho học sinh có sự tiến bộ tốt nhất trong kỳ kiểm tra đầu năm lên chia sẻ kinh nghiệm.
“Lớp 11 - 19, Lục Uẩn.”
Một thân ảnh chống nạng từ bên cạnh bục phát biểu khập khiễng lên sân khấu, mặt chủ nhiệm nhất thời giống như ăn ruồi bọ, rất khó coi, xanh đỏ đan xen.
Học sinh xung quanh thấy chủ nhiệm lớp bình thường mạnh miệng kinh ngạc, nhao nhao bắt đầu nghẹn cười.
Lục Uẩn ngược lại bình tĩnh, đứng ở trên bục phảng phất như bản thân ở trung tâm mắt bão, trấn định thần kỳ, hết thảy không liên quan đến mình cười bắt đầu bài phát biểu của mình.
Tuần đó tôi theo bản năng chọn thời gian giống như tuần trước đến trạm phát thanh đối chiếu bản thảo, trở về lại m/a xui q/uỷ khiến đi tới tòa nhà khoa học tự nhiên rồi quẹo lên cầu thang.
Giữa hai tòa nhà khoa học tự nhiên và khoa học xã hội có hành lang dài nối liền, tôi cũng không tính là đi đường xa, nhưng bởi vì ngày thường sinh viên khoa xã hội cùng khoa tự nhiên tiếp xúc rất ít, không có chuyện đặc biệt mọi người sẽ không đi dạo lung tung trên địa bàn của đối phương.
Lớp 11 đều ở lầu ba, tôi dọc theo hành lang ngoài phòng học chậm rãi đi qua, những phòng học khác đều ngồi chật ních, đi tới cửa lớp 19, bên trong quả nhiên là trống trải.
Tôi đoán không sai, tiết này là tiết thể dục của bọn họ.
Chỉ có một người bởi vì chân bị trẹo đi lại không tiện, ghé vào bàn học ngủ, tôi đi tới trước cửa sổ nhìn bảng chỗ ngồi của lớp bọn họ.
Từng cái tên xa lạ lướt qua đáy mắt, cuối cùng cũng tìm được người trong lòng nghĩ.
Thì ra là "Lục Uẩn".
Người bên trong nhận thấy có người ở bên ngoài, ngẩng đầu nhìn lại.
Tôi bất ngờ nhìn thẳng vào tầm mắt Lục Uẩn, trong ánh mắt đối phương chứa đầy nghi hoặc, có thể anh đã quên tôi là ai.
Nghĩ đến việc anh ta đi đứng không tiện, tôi do dự một chút ở cửa phòng học của bọn họ, sau đó đi về phía trước hai bước. Cũng may chỗ ngồi của Lục Uẩn ở hàng thứ ba ở giữa, gần như là vị trí gần cửa, không khiến cho tôi quá khó chịu khi xông vào không gian người khác.
"Chân cậu đỡ hơn chưa?" tôi cất tiếng hỏi trước.
Trên mặt Lục Uẩn lộ ra nụ cười bừng tỉnh, nhớ tới tôi là ai.
Tôi móc túi, lấy một hộp sữa từ bên trong ra, "Hôm đó phải cám ơn cậu.”
“Ha ha, nếu không có tôi, cậu cũng sẽ không bị đ/ập trúng đâu." Lục Uẩn dù miệng nói như thế, nhưng cũng không cự tuyệt tạ lễ của tôi.
Món quà cảm ơn này cũng là tôi bất chợt nghĩ ra, nghĩ tốt x/ấu gì cũng là sữa bò, giúp bổ sung canxi.
Khi đó tôi vốn còn lo lắng một đại nam sinh Lục Uẩn sợ là không thích uống ngọt như vậy, chỉ là ôm tâm tư thử xem, ở cùng một chỗ với anh ta mới biết được, ngày đó tôi là mèo m/ù đụng phải chuột ch*t, Lục Uẩn vậy mà lại rất thích đồ uống có vị ngọt.
Bình luận
Bình luận Facebook